Sau khi hắn nhận lấy và nói một tiếng "ĐA TẠ" liền lập tức cất nó đi cẩn thận, hoàn toàn không thèm để ý tới việc tôi đã mở ra xem qua.
Giống tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ để tất thảy trong lòng.
Tôi bỗng nắm chặt trêи váy kim tuyến phù dung hà bao rủ xuống mục ngọc bội nhưng không cảm thấy gì trêи tay.
Hắn là từ khi nào, như thế nào, tôi hoàn toàn không hiểu được khiến tôi lo lắng cân nhắc và nhận thức được nếu bị phát hiện ở bên cạnh hắn là việc nguy hiểm thế nào. Nhưng thấy hắn giữ nó bên người nên cũng không đành lòng nói ra lời này.
Mặc dù trong bụng đầy tâm sự, nhưng hắn nói ra như thể chuyện không liên quan gì tới mình:
Thanh rất yêu quý túi thơm này, nếu làm mất rồi tật không biết phải làm sao.
Tôi nghe thấy hắn nói vậy tự dưng như tỉnh mộng, nói:
Vương gia nói quá lời rồi, đó chỉ là cái túi thơm mà thôi.
Tôi khẽ thở dài chỉ đủ bản thân nghe thấy và cố gắng nói:
Nếu đã là vật yêu quý của vương gia thì xin đừng để người khác thấy nữa, tránh gây ra thị phi vô cùng.
Hắn còn chưa lên tiếng, tiểu thuyền tới sau Đường Lê cung. Tôi nâng lấy váy định bước lên cáo từ thì tự dưng nhớ được gì đó nên quay đầu mỉm cười hạ thấp người:
Có một chuyện thỉnh cầu vương gia.
"Cứ nói đi, đừng ngại"
"Dạ yến đêm thất tịch đó, ta từng gặp chút rắc rồi nhỏ, may mà có Đoan phi giải vây. Ý ta muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-hau-nu-tuong-cung/1062713/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.