Tôi lấy mứt quả cho vào miệng, nói: " Gặp và không gặp, quan trọng sao?"
Cận Tịch trầm ngâm, cười nói: " Cũng do nô tỳ tò mò. Trong cung nhiều râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhiều chuyện lẫn lộn, nô tỳ sợ người này hưởng lợi người khác."
Tôi phun hột mứt trong ống nhổ gần bên người, mở miệng: " Người bên ngoài được hưởng lợi, có đôi khi mình cũng được."
Hơn tháng sau,Lăng Dung vẫn không được sủng ái, Dư Canh y thông minh lanh lợi, am hiểu ca xướng,rất được Hoàng thượng sủng ái,được phong thất phẩm Diệu Âm nương tử,ban thưởng Hồng Nghê các.Tự dưng nổi như diều gặp gió, ngay cả Hoa phi cũng tự mình thưởng lễ vật cho nàng ta. Dư nương tử cũng thích nịnh hót Hoa phi, hai người cực kì thân cận. Dư thị cần kiêu căng, ngay cả Mi Trang, Lưu Lương Viện, Điền quý nhân cũng không để vào mắt. Cho dù Mi Trang là người biết kiềm kế,cũng có chút phiền não.
Tuy vận may đã đến 2 tháng,thời tiết không thấy ấm, quang cảnh âm u nặng nề, rất có thể sắp có trận bão tuyết. Quả nhiên đến buổi tối, bông tuyết rơi xuống mặt đất, là một ngày một đêm đại tuyết. Rồi tới tối ngày hôm sau, tuyết nhỏ dần, Tiểu Doãn Tử cùng Tiểu Liên Tử quét đống tuyết ở đình viện cũng bị thấm ướt cả người, trời lạnh mà run run, miệng than thở: " Thời tiết khỉ gió này", rồi vội đi thay y phục sưới ấm.
Tôi bỏ khăn tay xuống, nói: " Năm nay khí trời không tốt, đã mùng 2 tháng 2 rồi mà tuyết vẫn rơi. Chỉ sợ cây cối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-hau-nu-tuong-cung/1062726/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.