Lưu Chu nhanh nhẹn, lập tức nói: " Lăng Dung tiểu chủ và di nương mời ngồi." Lăng Dung cùng di nương Tiêu Thị ngồi xuống.
Lăng Dung ngồi cạnh ca ca, gượng gạo đưa khăn lau nước mắt nói: " Nhờ phước của Chân tỷ tỷ, Lăng Dung mới có chỗ ở kinh thành, sau này tiến cung cũng không bị người khác khinh miệt, Lăng Dung không biết lấy gì đền ơn." Tiêu di nương cũng cảm kϊƈɦ vô cùng.
Ca ca ở bên cạnh cười: " Vừa rồi đi qua khách điếm, ông chủ tưởng Lăng Dung tiểu chủ bỏ trốn, không dám để các nàng đi. Kết quả là bị ta đánh cho 3 quyền phải bỏ chạy."
Tôi giả vờ quở trách:" Trước mặt Lăng Dung tiểu chủ, sao lại đi đánh người khác, huynh còn lấy công phu quyền cước doạ người khác nữa!"
Lăng Dung nín khóc, mỉm cười, nửa phần thẹn thùng "Không sao". Ít nhiều cũng nhờ Chân đại huynh giúp đỡ!"
Bóng đêm bao phủ, một mình tôi đưa Lăng Dung trở về phòng, ánh trắng như nước trút xuống, chiếu rọi hành lang. Tôi thành tâm nói với Lăng Dung: " Lăng Dung à, cứ coi nhà tỷ như nhà mình, đừng nên khách sáo.
Thiếu cái gì thì nói cho ta, a hoàn không nghe lời cứ nói cho ta, đừng để mình tủi thân." Trong lòng Lăng Dung cảm động, bắt lấy tay tôi nói: " Lăng Dung hèn mọn, không biết tu được phúc khí gì, được tỷ tỷ yêu thương, mới có thể yên tâm vào cung. Lăng Dung thật lòng muốn cả đời này cùng tỷ tỷ làm bạn những ngày tháng trong cung."
Lòng tôi chợt ấm áp, cầm tay muội ấy thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-hau-nu-tuong-cung/1062766/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.