Phó Chước càng trêu đùa như vậy, Thẩm Thư Dư càng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Hiện tại cô bị anh làm cho lẫn lộn mối quan hệ giữa hai người, rõ ràng cô vẫn từ chối anh, nhưng lại đến gần anh hết lần này tới lần khác.
Thẩm Thư Dư bây giờ không hiểu trong lòng mình rốt cuộc suy nghĩ như thế nào. Rõ ràng cô nói với mình nên ghét anh, nhưng lại bất giác bị anh thu hút từng chút một.
Trong đầu cô nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc viết chữ của anh ban nãy, cũng nhớ lại dáng vẻ anh cúi đầu vẽ Phúc Tinh và A Tài.
Rốt cuộc người nào mới là anh?
Trong lòng Thẩm Thư Dư rối loạn, cô dứt khoát quay đầu bỏ đi.
Phó Chước bật cười đuổi theo sau: “Làm gì đó, ngượng ngùng gặp chồng em à?”
Thẩm Thư Dư bị anh làm thẹn thùng đến đỏ mặt, cô thóang cái tức giận: “Anh đừng nói lung tung được không!”
Hiện giờ anh ba lăng nhăng, hoàn toàn khác với ban nãy tập trung tinh thần cầm bút viết chữ.
Phó Chước thấy Thẩm Thư Dư hình như thật sự tức giận, anh vội vàng đầu hàng: “Không nói không nói.”
Vợ nói cái gì thì là cái đó.
Con người Thẩm Thư Dư ăn mềm không ăn cứng, thấy Phó Chước ôn hòa cô liền mềm lòng.
Giờ đã là buổi trưa, nhớ tới lần trước anh đưa cô về ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn, Thẩm Thư Dư bèn hỏi anh: “Trưa nay anh ăn cơm chưa?”
Phó Chước gật đầu: “Mười hai giờ có ăn bát mì ở điểm dừng chân.”
Nghĩ đến anh kén ăn, thế là Thẩm Thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-mac-ngot-ngao/10806/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.