“ Những gì nên nói đã nói rồi, còn muốn ta nói cái gì.” Hạ Thanh Vận liếc mắt, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
“Nghịch nữ!” nhìn thấy một bộ dáng không sao cả của nàng, Hạ Uy tức giận đưa tay định đánh Hạ Thanh Vận.
Hạ Thanh Vận ánh mắt lạnh lẽo, theo bản năng muốn đưa tay đỡ thì tay Hạ Uy đang định đánh xuống lại bị Liễu di nương giữ lại.
“Lão gia xin bớt giận, chuyện này có liên quan đến sinh tử, tam tiểu thư nhất định sẽ không nói lung tung, lão gia chỉ cần hỏi Diệu Vương một câu là sẽ rõ thật giả, chút chuyện nhỏ này không đáng tức giận.” Liễu di nương nhuần nhuyễn khuyên giải, cả người mềm mại như không xương tựa trên người Hạ Uy, ánh mắt quyến rũ như tơ, một đôi tay xinh đẹp như ngọc không ngừng di chuyển trên ngực Hạ Uy, muốn làm dịu lại cơn giận của hắn.
“Tốt lắm, việc này đến đây là chấm dứt, tất cả giải tán đi!” Hạ Uy bị Liễu di nương trêu chọc cuối cùng nhịn không nổi, trực tiếp ôm Liễu di nương một đường đi tới hậu viện.
“Hừ, hồ ly tinh.” Đại phu nhân nhìn thấy một màn này, hung hăng hừ lạnh, cũng bất chấp Hạ Thanh Vận, đi theo, Hạ Thái Tư, Hạ Thái Hãn sợ đại phu nhân gặp chuyện không may, cũng đuổi tới.
Chỉ để lại Hạ Thanh Vận vẫn còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Liễu di nương.
Trong trí nhớ, Liễu di nương cùng Hạ Thanh Vận quan hệ cũng không tốt, nhưng vừa rồi cũng nhìn được ẩn ý trong mắt của Liễu di
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-bo-chay-vuong-gia-nhu-hinh-voi-bong/977881/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.