Vân Hy có chút không quen với chiếc xe ngựa này.
Trong xe có mùi gì đó rất hắc và khó chịu.
Nàng dù không chịu được nhưng cũng chỉ im lặng chẳng dám lên tiếng.
Sợ nam nhân kia thấy nàng chê xe của hắn xong thả bọ vào tai nàng mất.
Thấy khuôn mặt tái mét của nàng, Dạ Thiên cúi đầu lo lắng hỏi.
- Khó chịu ở đâu sao?
- Dạ không có.
Hắn cau mày, dễ dàng nhận ra nàng đang nói dối hắn.
Thấy sư phụ có vẻ không vừa lòng với câu trả lời này.
Vân Hy hiểu ý, đành lí nhí nói.
- Có mùi gì...! Khó chịu lắm.
- Mùi của nhền nhện gai.
Hàn Hạo chống cằm, chán chường nói với nàng.
Trên mặt hắn giờ còn có thể nhìn rõ hai chữ mệt mỏi đen kịt.
Vừa nghe được chữ nhện thốt ra khỏi miệng của Hàn Hạo, nàng lập tức rợn cả người.
Cái thứ lắm chân đó là thứ mà nàng ghét nhất trên đời này.
Trần Vũ ngồi ở ngoài cũng vui vẻ giải thích.
- Xin tiểu thư thứ lỗi.
Có lẽ hồi chiều chiếc xe này được dựng cạnh bên chiếc chở nhền nhện về phủ nên giờ mới bị ám mùi nặng như vậy.
Nàng không đáp lời vì còn phải chật vật thở trong cái không khí toàn mùi của đám nhện này.
Gương mặt của nàng ngày một tái đi, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Dựng kế bên thôi có cần ám mùi kinh dị như vậy không? Thế thì không biết khi đứng gần đám nhền nhện đó còn nồng nàng như thế nào nữa.
Trong lúc nàng đang vật vã không biết làm thế nào thì chợt có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-la-bao-boi-do-nhi/24691/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.