Sanh thần của con bé thì vẫn như cũ.
Ngươi cũng nhớ đúng không?
Dạ Thiên khẽ gật đầu.
Những thứ liên quan tới nàng hắn đều ghi nhớ hết thì cái nhỏ nhoi này sao có thể quên.
- May đó.
Nếu không thì ta lại phải tốn sức rồi.
- ....
Nguyệt Hạ mới nãy còn hừng hực nộ khí giờ lại quay sang âm yếm Vân Hy.
Dùng giọng điệu yêu chiều hỏi nàng.
- Vân Vân có nhớ mình được sinh ra ở đâu không?
- Không ạ.
Nàng lắc đầu.
Cặp mắt ngây thơ mở to khó hiểu nhìn Nguyệt Hạ.
- Con chỉ biết lúc mở mắt ra đã là kinh thành thôi á.
- Lúc đó bên cạnh con có ai hay thứ gì không?
- Con không có nhớ...
Có ai hay thứ gì bên cạnh sao? Câu hỏi của Nguyệt Hạ khiến Dạ Thiên nhận ra điều gì đó.
Những mật thám hắn phái đi điều tra thân thế của Vân Hy đều tay trắng trở về.
Cứ như là nàng ta từ trên trời rơi xuống vậy.
Một dấu vết cũng không có.
- Ngọc bội vẫn còn chứ?
Nguyệt Hạ ngẩng đầu hỏi Dạ Thiên.
Ánh mắt căng thẳng của nàng khiến hắn lạnh người.
Nhanh chóng lấy ra viên ngọc bội luôn giữ bên mình.
- Vẫn còn.
- Thật kì lạ.
- Nếu là trẻ lạc bình thường thì thứ quý giá như vậy sớm đã không còn rồi.
Bát Xà tiến lại sờ vào đầu Vân Hy.
Hắn có thể cảm nhận linh căn của một người thông qua việc tiếp xúc thông thường.
Nhưng khó hiểu là lần này lại chẳng cảm thấy gì cả.
- Không thấy gì sao?
- Ừ.
Nguyệt Hạ trầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-la-bao-boi-do-nhi/24800/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.