Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Chị dâu, mấy kẻ thô lỗ của trại Tam Lý đã có vương gia lo rồi, chúng ta mau về đi.” Mạc Thanh Nhã nhìn đất cát cỏ dại với ánh mắt khinh thường.
Giản Ninh mặc kệ cô ta, đứng dậy về phủ, thay một bộ quần áo giản dị rồi ngồi trong đại sảnh chờ họ tới.
Giang Bắc Trạm nhận được tin liền tới ngay, nhìn Giản Ninh thản nhiên ngồi uống trà trong đại sảnh mà hắn không khỏi lo lắng: “A Ninh, hay là bản vương đuổi họ đi?”
“Không cần, sớm muộn gì cũng phải giải quyết thôi.” Giản Ninh lắc đầu, cô cũng không làm được việc thất đức nhưthế.
Giang Bắc Trạm còn muốn nói nữa nhưng chưa thốt nên lời đã thấy quản gia dẫn mấy người mặc trang phục dân tộc bước vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi da ngăm đen. Họ chưa vào đến cửa thì ông già biết tiếng Hán đã đứng ra nói: “Bắc vương gia, Bắc vương phi, số tiền hai người nợ bọn ta định bao giờ mới trả đây?”
“Xin hỏi ông, khi tôi vay lương thực có hẹn ngày trả tiền với các ông không?” Giản Ninh điềm nhiên nhìn bọn họ. Không phải cô không muốn trả, mà là thực sự không có tiền để trả. Những mười vạn lượng vàng cơ mà, thân xác này đúng là con gái nhà giàu có bậc nhất kinh thành đấy, nhưng cũng chưa bao giờ thấy nhiều tiền như thế.
Ông lão kia tái mặt, lập tức xì xà xì xồ mấy câu với người đàn ông đứng giữa, người đó cũng nói mấy câu, sau đấy cả đám xông tới chỗ Giản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-muon-lam-nong/301691/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.