Quân Trường An giữa đêm hôm đã bắt được Thái tử Nam Chiếu làm tù binh, đả thương Công chúa Na Trát Nhất Nặc, đó là một thu hoạch lớn, để sau đó việc công kích thành thuận buồm xuôi gió, như hổ mọc thêm cánh.
Thẩm Phong Vân và Cừu thiếu chủ cùng tiến lên để nói lời từ biệt với Mộ Dung Phong. Thẩm Phong Vân trên mình còn mang mệnh lệnh của hoàng đế, cứu trợ thiên tai và chống lại dịch bệnh mới là trọng trách lớn nhất phải làm.
Đi cùng với Mộ Dung Phong, lần này lại được sát cánh chiến đấu, chinh chiến sa trường, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn, thực hiện ước mơ trước đây, và nhận ra được nhiệt huyết hào sảng trong sự nghiệp kiến quốc của ông nội và cha mình.
Rời đi có chút không đành lòng.
Mộ Dung Phong hiểu rõ sự việc, cũng không níu kéo.
Đặc biệt đối với Cừu thiếu chủ, hắn sớm đã nhìn không thuận mắt rồi.
Mỗi lần ngủ cùng Lãnh Băng Cơ, hắn ta đều đứng ở bên ngoài lều, thổi sáo như ai oán nức lòng, như muốn âm thầm nói với Lãnh Băng Cơ về sự cô đơn, đáng thương của mình.
Thổi đến nỗi lòng người thêm ý phiền loạn.
Độc dược do côn trùng mà Na Trát Nhất Nặc gây ra, hắn ta lại giả vờ đáng thương mà bắt Băng Cơ phải hầu hạ thuốc thang.
Đối với Cừu thiếu chủ, hắn cũng có chút thương cảm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ganh tị chua xót và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/921980/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.