Trước cỗ xe ngựa dừng ở cửa Lục Vương phủ.
“Biểu ca, muội xin lỗi nha.” Dung Tú cúi đầu, chân thành nói với Tô Tích Lạc. Bữa cơm vui vẻ hôm nay, đều bị cô phá hỏng mất rồi.
“Không sao. Tú Tú khi nào rảnh rỗi thì cứ nói với ta. Ta sẽ nấu cho một mình muội ăn. Có được không?” Đôi con ngươi đen láy của Tô Tích Lạc dừng trên thân hình cô, khẽ vỗ vai cô an ủi.
“Lần sau nhé.” Dung Tú ảo não nói, “Lần sau, huynh nghìn vạn lần không được hẹn người khác. Chỉ có hai chúng ta thôi đấy nhé.” Dung Tú cố tình kéo dài giọng hai chữ người khác. Tô Tích Lạc tự nhiên biết cụ thể là chỉ ai.
“Biểu ca, muội không quấy rầy huynh nữa. Muội về đây.” Dung Tú vẫy tay chào Tô Tích Lạc, rồi nhấc làn váy, bước lên xe ngựa.
“Đi đường cẩn thận.” Tô Tích Lạc hơi cong khóe miệng, tặng cô một nụ cười rực rỡ.
“Biểu ca, huynh trở về đi.” Trên xe ngựa, Dung Tú vẫy vẫy tay với chàng ta, sau đó mới cho xe ngựa khởi hành. Tô Tích Lạc đứng lặng trước cửa Vương phủ ngóng nhìn cỗ xe ngựa quẹo qua góc đường, biến mất trong ngõ nhỏ, lúc này mới xoay người lại, bước chân có phần nặng nề hướng vào Vương phủ.
Trong xe ngựa, Dung Tú quay đầu, nhìn bóng dáng màu lam trước cửa Vương phủ kia biến mất, rồi lại nâng cằm, ảo não hối hận. Hôm nay thật là lãng phí tấm lòng của Tô Tích Lạc. Chưa kịp ăn món canh cá kia thì thôi, lại còn khiến cho Vương phủ mịt mù chướng khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ngo-nghich/178847/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.