“Á……” Dung Tú bên cạnh hét toáng lên, mọi người nhìn sang, chỉ thấy Dung Tú hai tay bụm mặt, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn. “Tú Tú, muội sao thế?” Tô Tích Lạc kinh hãi đứng bật dậy khỏi ghế, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Mà Tô Cẩn Hạo bên cạnh từ lúc cô hét lên đã đột ngột đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt cô, lo lắng hỏi, “Thế nào?”
“Đau……” Dung Tú ôm chặt mặt mình, trên mặt truyền đến cảm giác nóng rát, khiến cô cảm thấy, lần này rất có thể bị hủy dung.
“Người đâu.” Tô Tích Lạc vội quay lại thét gọi gia đinh của mình, “Mang khăn lạnh tới đây.” Ngay lập tức, liền có đám nha hoàn cầm khăn lạnh trong tay nối đuôi nhau mà vào.
“Tú Tú, thả tay ra, ta lau mặt giúp muội.” Tô Tích Lạc sốt ruột nói, sau đó vươn tay muốn lau mặt cho cô, có điều hai tay cô vẫn gắt gao che mặt mình. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng tay mình nhẹ nhàng gỡ hai tay cô ra.
“Nghe lời!” Tô Cẩn Hạo đen mặt, đứng bên cạnh lên tiếng, lúc này nếu xử lý không kịp thời, có thể sẽ để lại sẹo trên mặt.
Dung Tú thầm rủa Tô Cẩn Hạo một câu, rồi mới cực kỳ không tình nguyện buông tay ra, để cho Tô Tích Lạc lau mặt giúp mình. Mọi người ngước mắt nhìn sang, trong lòng bất chợt hít vào một hơi. Bởi chỗ bị phỏng ở đúng giữa hai má, hơn nữa diện tích lại lớn, thành ra rất dễ để lại sẹo.
“Biểu ca…… Mặt muội giờ thế nào?” Dung Tú vội vàng hỏi, bởi vì từ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ngo-nghich/2391909/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.