“Tô Cẩn Hạo…… Đồ ngựa giống chết tiệt!” Cô căm phẫn rủa thầm trong lòng. Cô đúng là tám đời giẫm phải nấm mốc, mới gặp phải một kẻ như Tô Cẩn Hạo. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng lúc này cô không có bằng chứng gì để chứng minh, nên chỉ có thể tạm nuốt cục tức này xuống.
Quân Lăng Thiên vẫn ngồi một bên, thiếu chút nữa bị mọi người bỏ qua, lúc này, lại chán sống chen mồm vào, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.
Hắn mím mím đôi môi mỏng, tao nhã đặt đũa xuống, quan sát tình huống xung quanh, rồi mới tao nhã nói, “Kỳ thật, khi nãy ta thấy, Hạ cô nương cố ý hất canh nóng lên mặt Vương phi.” Quân Lăng Thiên nói xong, liền biếng nhác khép mí mắt lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Cơ thể Hạ Quán Linh run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía người đối diện mà nàng ta vẫn không để ý tới. Nước mắt đã rơm rớm chảy ra ngoài vành mắt, “Ngươi nói bậy, ta không phải cố ý. Ta…… vừa rồi là…… lỡ tay……” Giọng nói uyển chuyển mà bi thương, như thể nàng phải chịu rất nhiều oan ức.
“Vương gia, chàng nhất định phải…… thay thần thiếp…… phân xử.” Nàng ta cẩn thận kéo tay áo Tô Cẩn Hạo, cả người giống một con mèo nhỏ bị bắt nạt bên ngoài, dựa vào vai Tô Cẩn Hạo, tìm kiếm sự ấm áp của hắn.
Tô Cẩn Hạo mím môi, vươn tay ôm nàng ta vào ngực, vỗ nhẹ lưng nàng ta, an ủi, “Không sao. Bổn vương tin rằng nàng không cố ý.” Nói xong lời này, hắn lại không nhịn được trừng mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ngo-nghich/2391908/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.