“Vương gia, xảy ra chuyện gì rồi phải không?” Giọng nói dịu dàng của Hạ Quán Linh vang lên bên tai hắn. Tô Cẩn Hạo nhấc chân tiến lên một bước, túm cổ áo một người, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì?”
Người nọ bị khí thế của Tô Cẩn Hạo dọa sợ, run rẩy nói: “Vương phủ…… đang tuyển người…… Nghe nói là bồi ăn, bồi ngủ, bồi chơi……”
“Cái gì?” Ánh mắt Tô Cẩn Hạo lại liếc sang hàng người dài dằng dặc kia, sắc mặt lập tức đen thui. Chuyện tuyển người này, nếu hắn đoán không sai, khẳng định là Dung Tú nữ nhân kia làm ra. Chỉ là cái câu “Tam bồi” này khiến hắn cảm thấy thật chói tai. Bình thường loại từ này chỉ được sử dụng ở Câu Lan viện đấy.
Nữ nhân chết tiệt, Dung Tú chết tiệt, lại đang làm cái quái gì đây.
“Vương gia, chàng…… không sao chứ.” Hạ Quán Linh tiến lên khẽ kéo ống tay áo hắn, ánh mắt như thể rất vô tội, rất đơn thuần. Tô Cẩn Hạo vỗ vỗ tay nàng ta trấn an, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.”
Đúng lúc đó, Tiểu Thúy đứng ở trước cửa lớn Vương phủ, xé họng gào lên: “Đã tuyển được người rồi, mọi người có thể trở về. Cám ơn mọi người đã tham dự.” Nói xong, nàng ta liền nhấc chân rời đi.
Đám người xôn xao tản ra. Tô Cẩn Hạo khẽ cau mày, vung tay áo, vội bước vào sân viện.
Trong tây viện, Dung Tú mang vẻ mặt nịnh nọt nhìn Quân Lăng Thiên, “Nghe nói người trong võ lâm các ngươi đều là khinh công bất phàm, ngươi thi triển khinh công của ngươi cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ngo-nghich/2391962/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.