Ăn trưa xong, liền có gia đinh đến bẩm báo, trước cửa có rất nhiều người xếp hàng ứng tuyển. Dung Tú mừng rỡ, vội sai Tiểu Thúy kê một cái bàn, bắt đầu tự mình phỏng vấn.
“Họ tên?” Dung Tú ngồi trên ghế, không thèm ngẩng đầu lên hỏi.
“Vương Nhị Hỉ!” Người đó nói.
“Kế tiếp!” Dung Tú nhướng mày, chính mình ngồi ở chỗ này đã gần nửa ngày, vì sao tới đây toàn là những người như vậy đây. “Vương Nhị Hỉ” cái tên này đủ vui vẻ, nhưng lại không có cảm giác phiêu dật, thần bí, không nhiễm bụi trần của soái ca, không hợp gu của cô, PASS luôn.
Vương Nhị Hỉ kia bĩu môi một cái, mặt mày tỉnh bơ bỏ đi. Ngay sau đó người thứ hai tiến lên một bước, đi đến cạnh bàn Dung Tú.
“Họ tên?”
“Nam Cung Tiêm Trần!” Người đó đáp.
Dung Tú trợn to đôi mắt đen láy, lòng xuân nhộn nhạo, bỗng nhiên ngẩng đầu muốn nhìn dung mạo người này. Chỉ là sau một khắc, trái tim cô lập tức vỡ vụn. Gã Nam Cung Tiêm Trần này quần áo tả tơi, trong tay còn đang cầm một bát rỗng sứt mẻ, làm sao có cảm giác không nhiễm bụi trần gì đó chứ.
Nam Cung Tiêm Trần thấy Dung Tú ngẩng đầu nhìn mình liền mím môi, phấn chấn giơ cái bát không tới trước mặt cô, “Tiểu thư, xin thương xót. Đã ba ngày nay tôi chưa được ăn cơm rồi.”
“Kế tiếp!” Dung Tú bực tức nói. Thật đúng là ngất mất, rõ ràng cô tuyển cận vệ, thế nào cuối cùng lại thành chỗ để ăn xin tới hành khất.
“Họ tên?” Cô lại cúi đầu, miễn cưỡng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ngo-nghich/2391964/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.