“Đúng rồi, biểu ca, chỗ các huynh ở đâu có quán thịt vịt nhỉ?” Dung Tú đột nhiên nhớ tới ván cược giữa mình và Tô Cẩn Hạo. Người ta đã đi Câu Lan viện bao bà hai, cô cũng có thể tới quán thịt vịt thuê một tên mặt trắng chọc tức hắn.
Tô Tích Lạc bị cô đột nhiên chuyển chủ đề, nhất thời còn chưa kịp ngắt mạch suy nghĩ, hắn khó hiểu hỏi: “Tú Tú, muội muốn ăn vịt gì, ta sai người đi mua cho muội.”
Dung Tú nghe thế liền biết chàng ta hiểu lầm rồi. Cô nhích người tới gần Tô Tích Lạc, ghé vào tai chàng ta nói nhỏ: “Muội muốn tìm quán thịt vịt giống như Câu Lan viện ấy.”
Gương mặt trắng nõn sạch sẽ của Tô Tích Lạc lập tức nổi lên rặng đỏ khả nghi. Hắn liếc nhìn Dung Tú, trong lòng nghĩ rằng cô giận dỗi Tam ca của mình nên mới muốn tìm một nam sủng để bao nuôi.
Nuốt một ngụm nước miếng, Tô Tích Lạc khó xử mở miệng nói: “Tú Tú, Tam ca đối xử với muội như vậy là huynh ấy không tốt. Nhưng muội không thể sa đọa như vậy, nam sủng có thể thành tâm với muội không có mấy người đâu.”
“Ặc!” Miếng mỳ trong miệng Dung Tú suýt thì mắc nghẹn, cô biết tư tưởng biểu ca rất đơn thuần, nói cái gì chàng ta cũng đều tin tưởng không chút nghi ngờ. Cô mím môi, lại ghé vào tai chàng ta kể lại vụ cá cược giữa mình và Tô Cẩn Hạo.
Ở góc đường cách đó không xa, Tô Cẩn Hạo ngồi trên xe ngựa đi rồi lại lộn lại trông thấy dáng vẻ hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ngo-nghich/2391989/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.