Ngụy Vương cảm thấy hai bà cháu này đang chuyện bé xé ra to, liền vội ngăn lại: "Không cần như thế."
Hắn nói tiếp: "Nơi này bổn vương có thể tới, lão phu nhân và Diêu đại cô nương tự nhiên cũng có thể tới."
Vốn dĩ, hắn không phải người khéo ăn nói, huống hồ hắn cũng chẳng có gì để bàn luận với hai bà cháu Diêu gia. Nay thanh tĩnh bị quấy nhiễu, Ngụy Vương liền có ý định rời đi.
Vì vậy, chưa đợi Diêu lão thái thái kịp mở miệng lần nữa, hắn đã lên tiếng trước: "Lão nhân gia cứ tự nhiên, bổn vương cáo từ."
Dứt lời, hắn chỉ khẽ gật đầu lễ phép, sau đó dứt khoát rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng Ngụy Vương đã đi xa, Diêu Phẩm Nghiên mới dám thoáng ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn theo.
Nàng ta đứng yên tại chỗ, ánh mắt sâu xa u oán, trong lòng có chút bất bình xen lẫn phẫn uất.
Mãi đến khi thân ảnh Ngụy Vương hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Diêu lão thái thái mới nhẹ giọng nói: "Con và Vương gia quả thực có duyên phận."
"Tổ mẫu đang nói gì vậy?"
Diêu Phẩm Nghiên vốn đang thất thần, chợt nghe tổ mẫu nói vậy thì giật mình tỉnh táo lại. Nàng ta nghiêm túc nhìn bà, trầm giọng nói: "Hiện giờ Vương gia đã có thê tử, mà con cũng là người từng ly hôn, giữa con và Vương gia đã không còn khả năng nào nữa."
Diêu lão thái thái lại không nghĩ vậy. Bà cảm thấy lời này không cần nói đến tuyệt tình như thế. Rốt cuộc, tương lai là chuyện khó đoán.
Huống hồ, năm đó người đã được định sẵn để gả cho Ngụy Vương vốn dĩ là Nghiên Nhi, nhị cô nương kia chẳng qua chỉ là kẻ chiếm chỗ mà thôi.
Nghiên Nhi và Ngụy Vương quen biết từ nhỏ, tình cảm khi còn bé cũng không phải là giả.
Ngụy Vương người này, đến giờ bà đã nhìn thấu - bên ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại vẫn giữ sự ấm áp.
Năm đó, dù đối với Nghiên Nhi rất nghiêm túc, Ngụy Vương chưa từng vượt quá khuôn phép, bởi lẽ đó là nguyên tắc làm người của hắn. Hắn đối xử với người khác cũng như vậy.
Giữa hắn và Nhị cô nương thực sự chẳng có bao nhiêu tình cảm. Dù đã làm phu thê năm năm, nhưng thời gian chung sống lại có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng, hắn vẫn có thể vì nàng ta mà hạ mình đến tận đây, chứng tỏ trong lòng hắn không hoàn toàn lạnh nhạt, vô tình như vẻ bề ngoài.
Hơn nữa, hắn là người rất coi trọng tình nghĩa. Chỉ cần là việc có liên quan đến lão thái gia, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ ân cứu mạng năm đó.
Mà người lão thái gia từng đích thân chọn để kết thân với hắn, vốn dĩ chính là Nghiên Nhi.
***
Bên này, Diêu lão thái thái đang tính toán trong lòng, thì bên kia, Diêu Phẩm Nhàn đã nhận được tin tức từ các nô tỳ, biết được nơi tổ tôn hai người đang ở, liền lập tức đi đến.
Trên đường, nàng tình cờ chạm mặt Ngụy Vương.
Lúc này, Ngụy Vương cũng đang có ý định tìm thê tử, vì hắn không muốn đợi đến sau bữa tiệc tối mới rời đi, nên muốn báo cho nàng một tiếng trước.
Từ xa trông thấy Ngụy Vương, Diêu Phẩm Nhàn vội vã bước nhanh đến, cúi người hành lễ:
"Thần thiếp bái kiến Vương gia."
Chu Hữu Bình gật đầu: "Vương phi đến đúng lúc. Bổn vương chợt nhớ trong doanh còn có việc cần xử lý, e là phải đi trước một bước."
Diêu Phẩm Nhàn sững người, ngay sau đó liếc nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh Vương gia chỉ có một thị vệ trong phủ, mà không thấy người của Xương Ninh Bá phủ đi theo, trong lòng liền hiểu ra vài phần.
Nàng lập tức cúi người xin lỗi: "Xương Ninh Bá phủ tiếp đón chưa chu toàn, thần thiếp thay mặt cữu cữu xin tạ tội với Vương gia."
Lần này, Chu Hữu Bình lại tự mình vươn tay nâng thê tử dậy.
"Vương phi nói quá lời rồi. Là bổn vương thích sự yên tĩnh, nên đã bảo Xương Ninh Bá không cần đi theo hầu hạ, chuyện này không liên quan đến Xương Ninh Bá phủ."
Sau khi đỡ nàng đứng dậy, hắn chậm rãi đặt mu bàn tay ra sau thắt lưng, giọng điệu vẫn điềm nhiên như trước: "Bổn vương đi trước. Nếu xong việc sớm, có lẽ vẫn kịp trở lại dùng bữa tối, đến lúc đó ta sẽ quay lại."
Diêu Phẩm Nhàn tự nhiên là người hiểu chuyện, vội nói: "Vương gia nên lấy chính sự làm trọng."
Sau đó, nàng chợt nhớ ra điều gì, liền nói tiếp: "Mới vừa rồi người của Lục Quốc Công phủ cũng đến. Lục lão thái quân nghe nói Vương gia cũng ở đây, liền hỏi thăm, muốn gặp Vương gia một lần. Nếu giờ Vương gia định rời đi, có cần đến chào hỏi trước hay không?"
Lục Quốc Công phủ chính là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, còn Lục lão thái quân hiện tại là chị dâu ruột của Thái hậu.
Lục gia xưa nay không có quan hệ qua lại gì với Xương Ninh Bá phủ, lần này Lục lão thái quân chịu nể mặt mà đến mừng thọ Bùi lão thái thái, ắt hẳn là tuân theo ý chỉ của Thái hậu.
Mà đã là lệnh của Thái hậu, Chu Hữu Bình thân là cháu ruột, tự nhiên không thể không ra mặt gặp bà.
Hắn chỉ hơi cụp mắt, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Vậy bổn vương đi gặp lão nhân gia một lần."
Hắn xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước lại nhận ra thê tử vẫn chưa theo kịp, không khỏi quay đầu nhìn nàng hỏi: "Vương phi không cùng bổn vương đi sao?"
Diêu Phẩm Nhàn đáp: "Thần thiếp mới vừa rồi đã gặp lão nhân gia. Lúc này, chắc bà ấy đang ở chỗ bà ngoại, cùng bà ngoại nói chuyện."
Nghĩ ngợi một chút, nàng dứt khoát nói thẳng: "Lục lão thái quân là khách quý, e rằng tổ mẫu cũng đang ở trong phủ. Ta muốn đi tìm tổ mẫu, để bà cũng đến chào hỏi Lục lão thái quân."
Lục gia không chỉ là nhà ngoại của Thái hậu, mà còn là hoàng thân quốc thích. Các lang quân Lục gia đều là những vị tướng quân thiết huyết bảo vệ quốc gia.
Lục lão thái quân hiện đang được Hoàng thượng phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, địa vị vô cùng tôn quý.
Trong số các lão thái thái, bà là người có thân phận cao nhất. Phụ nữ trong chốn kinh thành tự nhiên đều có quy tắc đối đãi khách quý, nên thấy Vương phi đi tiếp đón người nhà mẹ đẻ, Chu Hữu Bình cũng không cảm thấy có gì bất thường, chỉ thản nhiên gật đầu.
Trước khi rời đi, hắn còn thuận miệng nói: "Bổn vương mới vừa rồi gặp tổ mẫu nàng ở Bích Du Đình."
Diêu Phẩm Nhàn đã sai người đi dò hỏi vị trí của tổ mẫu, kết quả đúng là ở gần Bích Du Đình.
Mới vừa rồi nhìn thấy Vương gia đi từ hướng đó đến, trong lòng nàng liền sinh nghi ngờ, hắn có gặp tổ mẫu hay không?
Cho nên lúc nãy, nàng mới không hề giấu giếm, nói thẳng rằng mình muốn đi tìm tổ mẫu.
Quả nhiên, Vương gia và tổ mẫu đã gặp nhau.
Trong tình huống này, tổ mẫu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Diêu Phẩm Nghiên dù chỉ một tấc. Nói cách khác, vừa rồi Diêu Phẩm Nghiên xem như đã có cơ hội gặp Vương gia một mình.
Diêu Phẩm Nhàn không rõ đây chỉ là sự trùng hợp hay do tổ tôn Diêu gia cố ý sắp đặt. Nếu chỉ là trùng hợp, thì đúng là duyên phận giữa Diêu Phẩm Nghiên và Vương gia không hề nhỏ. Xương Ninh Bá phủ rộng lớn như vậy, vậy mà hai người bọn họ vẫn có thể vô tình chạm mặt.
Còn nếu đây là sắp đặt, thì nàng không thể không thán phục thủ đoạn của tổ mẫu mình.
Trong lòng Diêu Phẩm Nhàn tràn ngập suy nghĩ, nhưng trên mặt chỉ ngập ngừng trong chốc lát. Sau đó, nàng khẽ cười, cúi đầu hành lễ với Ngụy Vương, rồi xoay người đi thẳng về phía Bích Du Đình.
***
Lúc này, tổ tôn hai người trong đình vẫn đang nói chuyện riêng tư. Có lẽ vì mải mê trò chuyện, nên họ không hề nhận ra Diêu Phẩm Nhàn đang đến gần.
Vẫn là nha hoàn bên cạnh tinh mắt, vừa thấy Vương phi và Nhị cô nãi nãi tiến lại, lập tức cúi người hành lễ thật lớn, lúc này mới khiến hai người đang vui vẻ nói chuyện giật mình chú ý.
Tiếng cười của họ đột ngột ngưng bặt, đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài đình.
Diêu Phẩm Nhàn đã bước lên bậc thang, chậm rãi tiến vào trong đình.
Diêu Phẩm Nghiên lập tức đứng dậy hành lễ, Diêu lão thái thái cũng đứng lên, nhưng lại không hành lễ với nàng như một tiểu bối, chỉ miễn cưỡng giữ nụ cười trên mặt, hỏi: "Sao Vương phi nương nương lại tới đây?"
Diêu Phẩm Nhàn khẽ chớp mắt, giọng điệu mang theo ý cười: "Là Vương gia mới tìm ta, nói tổ mẫu cùng tỷ tỷ đang ở đây, nên ta liền đến."
"Vương gia?" Diêu lão thái thái hơi sững sờ.
Nhưng rất nhanh, bà ta lấy lại bình tĩnh, chỉ cười nhạt: "Thật là trùng hợp. Tỷ tỷ ngươi không thích nơi náo nhiệt, ta liền dẫn nó đến chỗ yên tĩnh này. Ai ngờ lại vô tình gặp Vương gia."
Bà ta dừng một chút, rồi cười nói tiếp: "May mà Vương gia là người độ lượng, không so đo sự thất lễ của chúng ta."
Diêu Phẩm Nhàn thầm nghĩ: Vương gia mà "độ lượng" sao?
Mấy chữ này chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Nhưng nàng không vạch trần tổ mẫu, chỉ thuận theo lời bà ta mà nói: "Tổ mẫu nói đúng. Vương gia quả thực rất độ lượng. Nếu không phải vậy, chỉ e hôm nay ta chỉ vô tình nhắc đến chuyện bà ngoại tổ chức đại thọ 70, chàng ấy cũng sẽ không lập tức sắp xếp mọi chuyện, cùng ta đến đây chúc thọ bà ngoại."
[Đinh~ Chỉ số khỏe mạnh +10.]
[Đinh~ Chỉ số khỏe mạnh +10.]
Nghe thấy âm thanh này, Diêu Phẩm Nhàn trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không muốn tiếp tục dây dưa với hai người này nữa, liền thẳng thắn nói: "Lục lão thái quân cũng đã đến. Nếu tổ mẫu muốn gặp thì hãy đến chào hỏi một lần. Còn nếu không muốn kết giao, cứ tiếp tục ở lại đây trò chuyện với tỷ tỷ cũng được."
Dứt lời, Diêu Phẩm Nhàn xoay người rời đi.
***
Diêu lão thái thái vẫn đứng yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại - Diêu Phẩm Nhàn vừa nhắc đến "Lục lão thái quân".
Lục lão thái quân là lão phong quân của Lục Quốc Công phủ, còn Lục gia chính là nhà mẹ đẻ của Thái hậu.
Lục gia không chỉ là hoàng thân quốc thích mà còn là gia tộc trung liệt, được Thánh thượng vô cùng trọng dụng. Nếu nói Ngụy Vương đến đây là nể mặt nha đầu kia, vậy còn Lục lão thái quân thì sao?
Thân phận của bà cao quý, bối phận cũng lớn, người có thể khiến bà ra mặt chỉ có thể là những nhân vật tôn quý trong cung.
Mà những người có địa vị cao hơn Ngụy Vương trong cung...
Nghĩ đến đây, lòng bà dấy lên một cảm giác ghen ghét và bất bình.
Năm đó, bà từng cho rằng nếu gả vào Ngụy Vương phủ, cuộc sống sẽ vô cùng gian nan, vì vậy mới trăm phương nghìn kế để Nghiên Nhi đổi hôn sự này.
Nhưng bây giờ nhìn lại - không những cuộc sống không hề khó khăn, mà nha đầu kia còn có thể ung dung tác oai tác quái trong hoàng gia.
Mà tất cả những điều này...
Lẽ ra nên thuộc về Nghiên Nhi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.