🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Diêu Phẩm Nhàn hiểu rằng nên biết điểm dừng khi mọi chuyện đang có chuyển biến tốt. Vì vậy, dù đêm qua Vương gia không trở về nội viện nghỉ ngơi, nhưng lại ban thưởng hậu hĩnh cho mọi người trong vương phủ dưới danh nghĩa của nàng, xem như đã cho nàng một bậc thang để bước xuống, cũng coi như bày tỏ thiện ý. Vậy nên, dựa trên nguyên tắc "lễ thượng vãng lai" (có qua có lại),hôm nay nàng cũng chủ động một chút.

Nàng đã sai người đi tiền viện dò hỏi từ sớm, nên vừa hay biết được Vương gia đã hồi phủ.

Như thường lệ, nàng mang theo hộp đựng thức ăn đến, chỉ là lần này không chỉ có canh thanh nhiệt mà còn có thêm một ít điểm tâm ngọt do chính tay nàng làm. Đã là tỏ thiện ý làm lành, lại thấy hôm qua hắn tặng mình một phần hậu lễ, nàng đương nhiên cũng phải thể hiện thành ý nhiều hơn một chút.

Nếu như trước đây chỉ có một bát canh thanh nhiệt, thì hôm nay ít nhất cũng phải có thêm một thứ.

Như vậy, hắn mới có thể thấy rõ rằng nàng thực sự muốn giảng hòa.

Hiện giờ trời càng ngày càng oi bức, mỗi lần hồi phủ, việc đầu tiên Ngụy Vương làm chính là đi tắm thay y phục. Trong tịnh thất của thư phòng, nước trong thùng tắm đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn đang định đứng dậy đi vào thì nghe gia nhân bẩm báo rằng Vương phi đã đến.

Nếu là ngày thường, Ngụy Vương sẽ không nghĩ nhiều, chỉ sai người đưa nàng đến tiền sảnh chờ đợi, còn hắn thì cứ làm những gì cần làm.

Nhưng tình huống lúc này lại khác.

Không thể không thừa nhận, trận khóc nháo của Diêu Phẩm Nhàn hôm đó thực sự đã để lại trong lòng hắn một bóng ma không nhỏ.

Nó khiến hắn nhận ra rằng Vương phi của hắn không hề giống như dáng vẻ thường ngày mà hắn vẫn thấy - luôn đoan trang dịu dàng, luôn chào đón mọi người bằng nụ cười. Bất kể có chuyện gì xảy ra cũng đều lấy đại cục làm trọng, không làm khó ai, càng không khóc lóc sướt mướt, lại rất hiểu chuyện.

Tất nhiên, chữ "khóc" ở đây không phải là chỉ những lúc phu thê vui vẻ.

Hắn đã từng thấy nàng khẽ khóc, nhỏ giọng cầu xin tha khi trên giường, nhưng đó là trong tình huống đặc biệt. Còn bình thường, khi cả hai ăn mặc chỉnh tề, đầu óc tỉnh táo, thì chẳng có dáng vẻ đó chút nào.

Cho nên, sau khi tận mắt chứng kiến bộ dạng khác biệt của nàng hôm ấy, hắn không thể coi như chưa từng thấy gì.

Lúc này, tuy Ngụy Vương cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng. Chỉ suy nghĩ một chút, hắn liền đưa ra quyết định: Tạm thời không đi tịnh thất nữa, mà sai người mời Vương phi vào.

Diêu Phẩm Nhàn không hề do dự. Nếu đã chủ động đi đến đây, nàng cũng chẳng ngại thể hiện sự thoải mái, hào phóng. Coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra, nàng vừa bước vào liền hành lễ, đồng thời cất giọng dịu dàng: "Nghe nói Vương gia vừa từ doanh trại trở về, thời tiết lại nóng bức, chắc chắn trong người không được dễ chịu, thiếp thân lập tức mang canh thanh nhiệt tới."

Để thể hiện sự khác biệt so với những lần trước, nàng cố ý bổ sung thêm một câu: "Còn có chút điểm tâm nữa, là thiếp thân tự tay làm. Vương gia có thể nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Thật lòng mà nói, Chu Hữu Bình vốn đã chuẩn bị tinh thần rằng, sau khi nàng bước vào sẽ lại làm ầm lên một trận. Nhưng không ngờ, nàng lại cư xử như thể chuyện hôm ấy chưa từng tồn tại, vẫn ôn nhu đoan trang như trước.

Nhìn người trước mặt, hắn trầm mặc trong giây lát, rồi mới đáp: "Được, bổn vương sẽ nếm thử."

Nói rồi, hắn tháo chiếc áo khoác ngoài, cúi người ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh.

"Vương phi cũng ngồi đi." Sau khi ngồi xuống, hắn không quên mời nàng.

Diêu Phẩm Nhàn khẽ mỉm cười, không khách sáo mà trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh hắn.

Nha hoàn nhanh chóng bưng hộp thức ăn đến, đặt lên bàn, từng tầng được mở ra, để lộ canh và điểm tâm bên trong.

Ngụy Vương như thường lệ uống cạn một chén canh, sau đó ánh mắt dừng lại trên chiếc đĩa nhỏ đựng mấy miếng điểm tâm tinh xảo.

Hắn vốn không kén ăn, xưa nay chỉ cần là thứ có thể ăn được thì đều ăn. Ở trong cung hắn đã từng thưởng thức đủ sơn hào hải vị, ở doanh trại cũng từng cùng tướng sĩ ăn qua những bữa cơm đạm bạc. Trong mắt hắn, đồ ăn chẳng qua chỉ là thứ để no bụng.

Vậy nên dù tay nghề nấu nướng của Diêu Phẩm Nhàn có tốt đi chăng nữa, khi ăn vào miệng, hắn cũng chẳng thấy khác biệt gì so với đồ ăn bình thường.

Nhưng Diêu Phẩm Nhàn không mong hắn phải khen ngợi, chỉ cần hắn chịu ăn đã là cho nàng thể diện, nàng cũng chẳng cầu gì hơn.

Diêu Phẩm Nhàn thức thời, biết rằng lúc này hắn chắc chắn có việc quan trọng cần làm, nên khi đã đạt được mục đích, nàng cũng không muốn quấy rầy lâu. Nàng đứng dậy, khẽ cúi người cáo từ: "Vương gia có việc quan trọng cần lo liệu, thiếp thân xin cáo lui trước."

Quả thực, Ngụy Vương đang có việc gấp, nên cũng không giữ nàng lại.

Thấy vương phi đứng dậy, Ngụy Vương cũng chậm rãi đứng lên, khoanh tay nhìn theo nàng. Mãi đến khi Diêu Phẩm Nhàn bước đến cửa, hắn mới thản nhiên cất giọng: "Hôm nay, ta sẽ về hậu viện."

Diêu Phẩm Nhàn không hề bất ngờ, chỉ hơi cúi người hành lễ rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Mãi đến khi bóng nàng khuất hẳn, Ngụy Vương mới sực nhớ - hắn vốn đã chuẩn bị một món quà cho nàng. Nhưng vì mãi quan sát nét mặt, dò xét tâm tư nàng, rốt cuộc lại quên mất chuyện này.

Nhưng dù thế nào đi nữa, xem như hai người đã hoàn toàn làm hòa. Chuyện tranh cãi hôm đó cũng chính thức khép lại.

Quan hệ phu thê vốn nên hòa hợp, đêm nay Ngụy Vương còn cẩn thận chuẩn bị quà, nhân lúc tình cảm đang tốt đẹp, tất nhiên sẽ có một đêm ân ái triền miên. Cái gọi là "tiểu biệt thắng tân hôn", sau mấy ngày xa cách, một khi thân cận, tự nhiên lại thêm nồng nhiệt.

Lúc đó là vui vẻ, nhưng đến khi tỉnh dậy, Diêu Phẩm Nhàn mới nhận ra cơ thể mình mệt mỏi đến mức nào. Những tư thế tối qua, lúc ấy thì không sao, nhưng sau một giấc ngủ, toàn thân nàng như bị nghiền nát.

Đau lưng, mỏi eo, cả người nặng trĩu như bị dán chặt xuống giường.

Vốn dĩ nàng định dậy sớm vào cung, đoán chắc hôm nay Tĩnh Vương phi cũng sẽ đến thỉnh an Thái hậu. Nàng có chuyện muốn bàn bạc, nên dự định đi Từ Ninh Cung tìm nàng ta.

Nhưng kế hoạch không theo kịp thực tế, nàng thực sự không dậy nổi, đành nằm thêm một canh giờ. Mãi đến giờ Tỵ, mới miễn cưỡng sửa soạn, vào cung.

Quả nhiên, khi nàng đến Từ Ninh Cung, Tĩnh Vương phi cũng có mặt. Hôm nay là ngày Tề Thọ được nghỉ, không cần đến thư viện học tập. Diêu Phẩm Nhàn biết, chắc chắn Tĩnh Vương phi sẽ đưa con trai vào cung thỉnh an Thái hậu.

Tĩnh Vương phi thấy nàng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như trước. Ngược lại, Tề Thọ rất ngoan, vừa thấy thím dâu liền đứng dậy hành lễ.

Bây giờ đã bắt đầu học chữ, so với trước đây, Tề Thọ hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Diêu Phẩm Nhàn không keo kiệt lời khen, liên tục tán dương cậu bé. Đến khi Tề Thọ đỏ mặt, xấu hổ trốn vào lòng Thái hậu, nàng mới bật cười dừng lại.

Tĩnh Vương phi nhìn nàng chằm chằm, trong lòng đầy nghi hoặc. Hôm nay bỗng nhiên tâng bốc con trai nàng như vậy, chắc chắn có ý đồ.

Diêu Phẩm Nhàn chẳng hề để tâm đến ánh mắt dò xét kia, ngược lại còn mỉm cười đầy ẩn ý.

Thấy vậy, Tĩnh Vương phi hơi khựng lại, theo bản năng liếc sang Thái hậu. Quả nhiên, Thái hậu cũng đang quan sát hai người, ánh mắt thâm trầm.

Hiểu được điều đó, nàng ta thu lại sự chán ghét, miễn cưỡng nở một nụ cười.

Thái hậu không thích thấy hai nàng tranh chấp. Hôm nay Ngụy Vương phi thay đổi thái độ, rõ ràng là đang diễn cho Thái hậu xem.

Thật thâm sâu khó lường!

Suýt nữa nàng mắc bẫy rồi!

Hai người đối diện nhau, nụ cười trên môi đều không có chút chân thật nào. Cuối cùng, Tĩnh Vương phi mở miệng trước. "Đệ muội gần đây vẫn ổn chứ?"

Lần trước hai người tranh cãi khiến Thái hậu tức giận, đến giờ nàng vẫn chưa yên lòng. Một phần lo sợ đắc tội với Thái hậu, một phần sợ mất đi sự sủng ái.

Vậy nên, dù không ưa Diêu Phẩm Nhàn, nhưng trước mặt Thái hậu, nàng ta vẫn phải tỏ ra rộng lượng.

Tĩnh Vương phi là diễn trò cho người ta xem, nhưng Diêu Phẩm Nhàn thì thật lòng muốn hòa giải. Vì thế, nàng không vòng vo, trực tiếp mở lời: "Tổ mẫu có Tề Thọ bầu bạn là đủ rồi. Vương tẩu, chi bằng theo ta ra ngoài một chút?"

Hai người đã tranh đấu nhiều năm, trong mắt đối phương chưa bao giờ xem nhau là người tốt. Tĩnh Vương phi đương nhiên sẽ đề phòng.

Nhưng đây là trước mặt Thái hậu, nàng ta không thể từ chối. Nếu không đi, chẳng phải chứng minh nàng ta không rộng lượng bằng Ngụy Vương phi sao?

Cắn răng suy nghĩ một lát, cuối cùng Tĩnh Vương phi gật đầu.

"Được thôi." Nàng ta đứng dậy trước, giọng điệu lạnh nhạt, "Lâu rồi chúng ta chưa trò chuyện. Hôm nay đệ muội có hứng, ta đương nhiên sẽ bồi."

Thái hậu nhìn khí thế hai người, cảm thấy giống như sắp đánh nhau đến nơi, liền trầm mặt xuống, nghiêm giọng cảnh cáo: "Hai người  các ngươi, đi dạo thì đi dạo, nói chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng. Nhưng nếu để ai gia biết hai đứa lại cãi nhau ầm ĩ, ai gia sẽ không nương tay đâu!"

"Dạ, tôn nhi tuân chỉ." Hai người đồng thanh đáp.

Lúc này, Thái hậu mới dịu nét mặt, cười hài lòng: "Như vậy thì tốt."

Thực ra, Diêu Phẩm Nhàn không thật sự muốn kéo Tĩnh Vương phi ra ngoài đi dạo. Chỉ là có chuyện cần nói riêng với nàng ta mà thôi. Bây giờ trời nóng bức, mặt trời đã lên cao, nếu thực sự lôi Tĩnh Vương phi ra nắng phơi thì chẳng khác gì điên rồi.

Nàng sợ nóng, mà Tĩnh Vương phi cũng vậy. Vì thế, vừa bước ra cửa chính điện sau lưng Thái hậu, cả hai không hẹn mà cùng rẽ về phía hành lang bên phải.

Diêu Phẩm Nhàn không bỏ lỡ cơ hội, vừa đi vừa thản nhiên nói: "Ngươi với ta tranh đấu bao năm nay, chẳng những không phân thắng bại, mà còn khiến bao người lo lắng. Chi bằng chúng ta giảng hòa đi?"

Thực ra, Tĩnh Vương phi cũng đã nghĩ đến điều này, chỉ là vì sĩ diện, nên vẫn chưa chịu mở lời trước.

Lần trước cãi nhau với Vương gia, giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ, tổ mẫu và mẫu thân đã quở trách nàng ta một trận ra trò. Sau khi suy ngẫm, nàng ta cũng thấy giữa mình và Diêu Phẩm Nhàn thật ra chẳng có thù oán gì sâu sắc.

Tranh qua tranh lại, chẳng qua là vì thể diện, vì địa vị con dâu trong hoàng thất, vì muốn được Thái hậu và Hoàng hậu xem trọng hơn đối phương.

Nhưng dù có thắng đi chăng nữa, thì sao chứ? Các nàng đâu phải Thái tử phi, cũng chẳng phải phi tần trong Đông Cung, cần gì phải tranh giành lợi ích và tiền đồ đến vậy? Những gì các nàng đang có bây giờ, đã là tốt nhất rồi. Mà tương lai, cũng chưa chắc đã tốt hơn hiện tại.

Tĩnh Vương phi dù nghĩ như vậy, nhưng lại không muốn cứ nghe Diêu Phẩm Nhàn nói gì thì làm theo nấy.

Nếu chỉ vì nàng nói một câu "giảng hòa" mà liền giảng hòa, vậy chẳng phải thành ra nàng ta nghe lời nàng sao?

"Vì sao ta phải nghe theo ngươi?" Không có Thái hậu ở đây, Tĩnh Vương phi nói chuyện cũng chẳng cần dè dặt. "Nói đi, trong hồ lô của ngươi rốt cuộc đang bán thuốc gì?"

Diêu Phẩm Nhàn chẳng hề bất ngờ, cười nhạt: "Biết ngay ngươi sẽ không dễ nói chuyện như vậy."

Nàng tiếp tục, "Vậy thì nói thẳng nhé. Thứ nhất, gần đây ta nghĩ thông suốt rồi, cảm thấy tranh đấu với ngươi mãi cũng chẳng có gì thú vị. Thứ hai, ta biết tổ mẫu luôn mong chúng ta hòa thuận, ta muốn làm theo ý người. Thứ ba, hai vị Vương gia bận rộn chính vụ đã đủ mệt, ta không muốn họ còn phải bận tâm đến chuyện giữa chúng ta nữa."

Tĩnh Vương phi khẽ hừ một tiếng. Lời này, nàng nói có lý, nàng ta cũng tin. Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn không thể lập tức bắt tay giảng hòa ngay được.

Đấu đá bao năm, không thể một chốc liền trở thành tỷ muội tình thâm được. Cũng phải từng bước từng bước mà tiến tới.

"Được thôi, những gì ngươi nói ta nhớ rồi. Để ta suy nghĩ đã." Nàng ta nhấp môi, vẻ mặt cao ngạo.

Diêu Phẩm Nhàn cũng không ép: "Để thể hiện thành ý, lần này trong cung tổ chức yến tiệc ngắm hoa sen, ta sẽ không ra mặt trước Hoàng hậu. Còn ngươi muốn làm thế nào, ta mặc kệ. Được rồi, ta nói hết rồi, nghe hay không tùy ngươi."

Nói xong, nàng lập tức quay người rời đi, không thèm để ý đến Tĩnh Vương phi nữa.

Ai mà không có chút kiêu ngạo và cá tính chứ? Dù gì nàng ta cũng là tiểu thư khuê các mà!

Thanh Cúc nhanh chóng đuổi theo, đi một đoạn xa mới nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, người thật sự không muốn tranh thủ trước mặt Hoàng hậu nữa sao? Lần này người thật sự cam tâm để Tĩnh Vương phi chiếm hết phong quang à?"

Diêu Phẩm Nhàn cười đầy tự tin: "Nàng ta chiếm được sao?"

Rồi bỗng nhiên, nàng bật cười vô cùng tự mãn: "Với nhan sắc và khí chất của ta hiện tại, chỉ cần ngồi đó thôi, dù Tĩnh Vương phi có giỏi múa hát thế nào cũng không thể cướp nổi ánh hào quang của ta."

Thanh Cúc lập tức nhớ lại đêm qua, cảnh Vương gia và nương nương hoan ái triền miên, không khỏi liên tục gật đầu.

Nương nương nói đúng lắm!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.