🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thấy sắc mặt nữ nhi có phần căng thẳng, ánh mắt cũng nghiêm túc lạ thường, Diêu Trọng Hòa không khỏi sững người. Ông theo bản năng nghĩ chắc hẳn đã có chuyện gì bất thường xảy ra.

“Nghiên Nhi, con sao vậy? Sao lại hỏi như thế?” Diêu Trọng Hòa vội lên tiếng quan tâm.

Lúc này Diêu Phẩm Nghiên mới giật mình nhận ra là vì trong lòng quá nóng ruột, nên mọi cảm xúc đã vô tình thể hiện hết lên mặt.

Nàng ta vội vàng lắc đầu: “Không có gì đâu ạ.”

Sau một thoáng ngập ngừng, trong lòng cũng âm thầm cân nhắc lại, rồi mới nghiêm túc nói:

“Là con chỉ lo lắng sợ có biến cố gì xảy ra, nên trong lòng cứ thấp thỏm mãi không yên. Biết phụ thân mấy ngày nay vẫn luôn theo sát bên Hoàng Thượng, nên mới muốn đến hỏi thử xem gần đây có chuyện gì lớn không.”

Diêu Trọng Hòa vẫy tay bảo nữ nhi ngồi xuống, sau đó ông cũng ngồi bên cạnh nàng ta.

“Vất vả lắm mới có được một cơ hội như thế này, con cũng nên tranh thủ ra ngoài một chút. Bây giờ đang cuối thu, thời tiết mát mẻ, cũng là lúc thích hợp để ra ngoài đi lại. Ngày nào cũng ru rú trong lều, thì khác gì ở nhà đâu?” Diêu Trọng Hòa nhẹ nhàng khuyên nữ nhi, giọng nói đầy kiên nhẫn.

Không phải là Diêu Phẩm Nghiên không muốn bước ra ngoài, mà là nàng ta cố ý “ủ mưu lớn”, nàng ta muốn một khi xuất hiện, thì phải là xuất hiện một cách nổi bật nhất, khiến ai cũng phải chú ý.

Chỉ là… rõ ràng mọi chuyện không đơn giản như nàng ta tưởng.

Nàng ta cứ nghĩ mọi thứ sẽ diễn ra thuận lợi, rằng Hoàng hậu sẽ bị bệnh như lần trước, rồi nàng ta sẽ đúng lúc xuất hiện, dâng phương thuốc, một lần là ghi điểm. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

Hoàng hậu hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu bệnh cũ tái phát. Mà Diêu Phẩm Nghiên thì lại chẳng có lấy một cơ hội để ra tay.

Nhưng nàng ta biết, mùa thu săn sắp kết thúc. Cùng lắm chỉ còn hai ngày nữa là hồi kinh. Nếu nàng ta còn tiếp tục ngồi chờ như trước, thì đúng như lời phụ thân nói, cơ hội khó khăn lắm mới cầu được, sẽ bị phí hoài một cách vô ích.

Cho nên, trong khoảng thời gian còn lại, nàng ta quyết định phải đổi chiến thuật: chủ động tấn công.

Nàng ta gật đầu: “Phụ thân nói rất đúng, nữ nhi hiểu rồi.”

Rồi nàng nhẹ nhàng giải thích thêm: “Dù sao nữ nhi cũng từng hòa ly, nên vẫn luôn lo lắng, sợ vừa ra khỏi trướng sẽ bị người ta xì xào, cười nhạo. Vì vậy mới do dự mãi, không dám bước ra ngoài nửa bước. Nhưng vừa rồi nghe phụ thân nói chuyện, tâm trạng nữ nhi cũng thoải mái hơn nhiều rồi.”

Lời nữ nhi nói khiến Diêu Trọng Hòa càng thêm nghẹn ngào trong lòng.

Ông thực sự không hiểu nổi, năm xưa con gái ông từng là ngôi sao giữa muôn ánh nhìn, là người được nuông chiều và kỳ vọng nhất của Diêu phủ. Vậy mà giờ đây lại rơi vào cảnh phải tự ti, rụt rè, sợ bị bàn tán đến mức không dám bước chân ra khỏi doanh trướng…

Năm xưa, chỉ cần nó bước lên xe ngựa, vừa ra khỏi cổng là đủ khiến bao ánh mắt đổ dồn. Thậm chí chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi yên cũng có người xu nịnh, tâng bốc.

Vậy mà hôm nay, chỉ muốn bước chân ra khỏi lều trại thôi mà nó cũng phải lo trước lo sau, chỉ sợ người ta đứng sau lưng thì thầm bàn tán, cười chê không ngớt.

Chuyện này cho thấy, đời người, mỗi bước đi đều vô cùng quan trọng. Chỉ cần đi sai một bước, kết cục đã có thể khác nhau một trời một vực.

Nghĩ lại năm đó, nếu trưởng nữ thật sự được gả cho Ngụy Vương, thì hiện tại liệu có phải nó đã sống trong vinh hoa phú quý, trở thành mẫu nghi thiên hạ? Đâu đến mức rơi vào tình cảnh thế này?

Nhưng… giờ có hối hận cũng đâu thay đổi được gì. Mọi chuyện đã đến nước này, nó cũng chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục bước về phía trước.

Diêu Trọng Hòa nhìn nữ nhi mà lòng nặng trĩu, nghèn nghẹn nói: “Nghiên Nhi, bất kể là lúc nào, bất kể phụ thân làm gì… con phải nhớ kỹ một điều, trong lòng phụ thân, con mãi mãi là người quan trọng nhất. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vẫn là vậy.”

Nếu là trước đây nghe được những lời này, Diêu Phẩm Nghiên hẳn sẽ vô cùng xúc động. Nhưng giờ đây, trái tim nàng ta đã dần dần nguội lạnh.

Nàng ta biết phụ thân vẫn yêu thương nàng ta, nhưng nàng ta cũng hiểu rõ, điều ông quan tâm nhất là con đường làm quan, là tiền đồ của chính mình. Một khi phải lựa chọn giữa quyền thế và tình thân, nàng ta biết rất rõ mình không bao giờ là ưu tiên đầu tiên.

Nhưng Diêu Phẩm Nghiên bây giờ không còn là cô gái ngây ngô năm xưa nữa. Nàng ta không còn khóc lóc cầu xin, cũng không còn chờ mong tình thân như trước.

Nàng ta chỉ mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Nữ nhi hiểu. Những gì phụ thân đã làm vì nữ nhi, nữ nhi đều ghi tạc trong lòng. Cả đời này… sẽ không quên.”

Nghe nàng ta nói vậy, Diêu Trọng Hòa lại càng xúc động, càng thêm day dứt. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

***

Từ lều của phụ thân trở ra, lúc đi ngang qua khu chuồng ngựa, Diêu Phẩm Nghiên vô tình nhìn thấy một cảnh tượng. Trong ánh hoàng hôn dịu dàng buông xuống, Ngụy Vương và Vương phi sóng vai cưỡi ngựa, nhàn nhã bước đi. Ánh chiều tà dát vàng lên hai người, một người nam tử anh tuấn, phong thái hiên ngang; một người nữ tử dịu dàng, thanh lệ thoát tục. Trong khung cảnh rực rỡ như gấm ấy, họ cứ như một đôi tiên đồng ngọc nữ bước ra từ tranh vẽ.

Cảnh ấy đẹp thì đẹp thật. Nhưng Diêu Phẩm Nghiên chẳng có chút tâm trạng nào để thưởng thức. Ngược lại, nàng ta chỉ thấy trong lòng trào dâng một cơn bực bội khó nói thành lời, ghen tị, phẫn uất, không cam lòng. Càng nhìn thấy Diêu Phẩm Nhàn sống tốt đẹp bao nhiêu, nàng ta lại càng khó chịu bấy nhiêu.

Chỉ thoáng dừng lại trong chốc lát, Diêu Phẩm Nghiên liền rời đi, không hề nấn ná.

Nhưng Ngụy Vương vô cùng tinh ý, chỉ một chút dao động nhỏ xung quanh cũng không qua mắt được hắn. Huống hồ là ánh mắt dừng lại trong chốc lát của Diêu Phẩm Nghiên, hắn lại càng nhận ra ngay.

Đợi đến khi nàng ta đã đi khuất, Ngụy Vương mới nghiêng đầu liếc nhìn thê tử, nhẹ giọng nói:

“Không biết Đại cô nương Diêu gia có việc gì muốn tìm nàng hay không. Bổn vương vừa rồi thấy nàng ta đứng bên kia một lúc, có vẻ đang nhìn về phía chúng ta.”

Diêu Phẩm Nhàn nghe vậy thì liền quay đầu, nhìn khắp xung quanh: “Ở đâu cơ?”

Ngụy Vương mỉm cười, đáp: “Đi rồi.”

Nghe vậy, Diêu Phẩm Nhàn chỉ nhàn nhạt “À” một tiếng. Nàng không nghĩ nhiều, xoay người lại, đôi tay tiếp tục vững vàng cầm dây cương, tập trung vào con đường phía trước.

Thật đáng tiếc, nếu nàng biết người vừa nhìn mình là Đại cô nương Diêu gia, có lẽ nàng đã chủ động tới chào hỏi. Có thể nói một câu xã giao cũng tốt, biết đâu lại có thể “kéo dài thêm tuổi thọ” được một tháng.

Nhưng Diêu Phẩm Nhàn chỉ hờ hững nói: “Chắc cũng không có chuyện gì quan trọng đâu. Nếu thật sự có việc, nàng ta đã tới từ sớm rồi.”

Giọng nói bình thản, dửng dưng. Rõ ràng, nàng chẳng hề đặt Diêu Phẩm Nghiên vào trong lòng.

Ngụy Vương lặng lẽ quan sát thê tử, thấy nàng đúng là không để tâm chuyện vừa rồi thật, hắn cũng biết ý không nhắc thêm gì nữa. Thay vào đó, hắn tiếp tục cầm tay nàng, kiên nhẫn chỉ dẫn từng động tác cưỡi ngựa.

Tuy ngoài miệng Diêu Phẩm Nhàn không nói gì về Diêu Phẩm Nghiên, nhưng trong lòng thì lại đang nghĩ rất nhiều. Nàng biết, phía bên Hoàng hậu đã lâu không có động tĩnh, Diêu Phẩm Nghiên chắc chắn đang thấp thỏm, lo lắng.

Cho nên mấy hôm nay mới đóng chặt cửa lều, giờ lại bắt đầu xuất hiện bên ngoài, chủ động bước ra ngoài dò xét tình hình.

Cuộc săn mùa thu đã gần kết thúc, chẳng mấy nữa sẽ khởi hành hồi kinh. Nếu Diêu Phẩm Nghiên vẫn còn tiếp tục ngồi đó chờ thời, không tự mình chủ động nắm lấy cơ hội, vậy thì lần này đúng thật là bỏ lỡ cơ hội “một bước lên mây”.

Đang cưỡi ngựa thong thả cùng Ngụy Vương, Diêu Phẩm Nhàn bất ngờ mở miệng: “Vương gia, hôm nay đến đây thôi. Thiếp thấy hơi nóng người, muốn trở về lau qua rồi thay bộ xiêm y sạch sẽ.”

Nghĩ đến việc Vương phi vốn xuất thân trong dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa từng chịu vất vả như vậy, Ngụy Vương cũng cảm thấy mấy ngày qua nàng thật sự đã quá mệt rồi. Hôm nay nàng muốn nghỉ sớm cũng là hợp lý.

Thấy nàng muốn nghỉ, Ngụy Vương lập tức gật đầu, dịu giọng nói: “Ngày sau bổn vương lại dạy nàng, còn nhiều thời gian, đâu cần vội trong một lúc. Mấy hôm nay vương phi thật sự vất vả, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

Nghe hắn nói vậy, Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy được quan tâm, nhẹ giọng đáp: “Thiếp đa tạ Vương gia đã thấu hiểu.”

***

Phu thê Ngụy Vương trở về lều trại, vừa vào đã sai người đi lấy nước ấm để rửa ráy.

Do đang ở vùng ngoại ô, điều kiện sinh hoạt tất nhiên không thể bằng trong cung, nên bọn nô tỳ chỉ có thể mang về được một chậu nước. Mà chậu nước này, cũng là do bọn thái giám nấu nước nghe tin là người bên phủ Ngụy Vương cần, nên tranh thủ ưu tiên mang qua trước.

Thanh Cúc bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Vương phi. Giờ đang là lúc nhà bếp bận nấu cơm tối nên nô tỳ chỉ múc được một chậu nước thôi ạ. Người trong bếp nói chậu còn lại phải đợi thêm một lát, khi nước sôi sẽ mang đến ngay.”

Ngụy Vương gật đầu, nói: “Cứ giữ chậu này lại đi, ngươi quay về bếp báo lại, nói một chậu là đủ rồi. Bảo bọn họ chuyên tâm nấu cơm, không cần phân tâm lo chuyện khác.”

“Dạ vâng.” Thanh Cúc vâng lời rồi lui xuống.

Diêu Phẩm Nhàn nhìn chậu nước ấm đặt trước mặt, trong lòng thật sự rất muốn dùng ngay. Nhưng nàng biết rõ, trước mặt Vương gia, bất kỳ thứ tốt nào cũng nên là để cho hắn dùng trước.

Nàng đấu tranh một hồi, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra một câu khách sáo trái với lòng mình:

“Hay là… Vương gia dùng trước đi ạ?”

Ngụy Vương liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt bình thản nhưng đang nhìn thấu những gì nàng nghĩ.

Vương phi của hắn là kiểu người thế nào, hắn hiểu quá rõ rồi.

Nàng vốn ưa sạch sẽ, lại thích cái đẹp. Nếu không được rửa mặt sạch sẽ, thay y phục thơm tho, nàng sẽ thấy cực kỳ khó chịu, thậm chí mất tự nhiên đến mức không yên được một khắc.

Ngụy Vương liền nói: “Vương phi đừng khách sáo nữa. Chỉ có một chậu, nàng cứ dùng trước đi.”

Diêu Phẩm Nhàn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn cố giữ phép tắc: “Nhưng… nếu lát nữa Hoàng Thượng triệu kiến mà Vương gia chưa kịp tắm rửa, e là sẽ ảnh hưởng hình tượng, không hay cho lắm.”

Nàng nghĩ ngợi một chút, rồi nói tiếp: “Hay là mình tiết kiệm một chút, chia đôi chậu nước, thiếp dùng một nửa, Vương gia dùng một nửa?”

Ngụy Vương liếc sang chậu nước, một chậu như vậy mà chia đôi, thì chẳng còn lại bao nhiêu.

Hắn cười nhẹ, quay đầu nhìn nàng rồi nói: “Hay thế này đi. Vương phi dùng trước, sau đó… bổn vương dùng phần nước nàng dùng còn lại, lau qua một chút là được.”

Diêu Phẩm Nhàn: “???”

Đường đường là hoàng tử cao quý, sao lại không chê nước người khác đã dùng qua?

Nếu là nàng, nàng chắc chắn sẽ chê!

Nhưng nếu bảo nàng chờ Ngụy Vương dùng trước, rồi sau đó nàng lại dùng phần nước còn lại để lau người… kiểu gì nàng cũng không thể mở miệng nhận lời được.

Ngụy Vương liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của nàng lúc này, bật cười: “Bổn vương không ngại vương phi.”

Ý là… không chê nàng đâu.

Ừ thì, nàng lại chính là… có chê đấy.

“Vậy thì… ủy khuất Vương gia rồi.” Diêu Phẩm Nhàn không khách sáo nữa, cũng chẳng giả vờ từ chối rườm rà, dứt khoát nhận luôn cách làm này.

Lúc này, bọn nha hoàn đều đang chờ bên ngoài trướng, trong lều chỉ còn hai phu thê, nên cũng chẳng cần phải làm ra vẻ e lệ hay né tránh gì.

Diêu Phẩm Nhàn coi như Ngụy Vương không tồn tại, từ tốn cởi từng lớp xiêm y, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía hắn rồi bắt đầu lau rửa. Nhưng cái lớp cuối cùng kia… dù thế nào nàng cũng không tiện cởi ra.

Lau xong, nàng vội vội vàng vàng thay toàn bộ y phục sạch sẽ từ trong ra ngoài. Lúc ấy, Ngụy Vương cũng vừa lúc thay quần áo, dùng lại phần nước nàng đã dùng qua để rửa sơ người.

Rồi sau đó, hai người cùng nhau giúp đối phương chỉnh lại y phục, khép cổ áo, buộc đai lưng.

Loay hoay một hồi cũng xong, bên ngoài trời đã sẩm tối.

Nhưng đêm tối không đồng nghĩa với việc náo nhiệt kết thúc, mà ngược lại, đó mới là lúc một cuộc vui khác bắt đầu. Ngoài trướng lại rộn ràng tiếng hát tiếng đàn, từng nhóm năm ba người tụ lại, vừa uống rượu vừa cười nói vui vẻ.

Đối với những trò ca hát, múa nhảy ngoài kia, Diêu Phẩm Nhàn vốn chẳng hứng thú gì. Từ trong trướng bước ra, nàng liền đi thẳng tới lều của Hoàng hậu để thỉnh an.

Nghe nói Ngụy Vương phi tới, Hoàng hậu lập tức sai người mời nàng vào.

Vừa bước vào, Diêu Phẩm Nhàn liền trông thấy Mạnh Uyển Thấm cũng đang có mặt.

Thấy nàng, Mạnh Uyển Thấm vội vàng hành lễ: “Tham kiến Ngụy Vương phi tẩu tẩu.”

Diêu Phẩm Nhàn mỉm cười: “Uyển Thấm muội muội khách sáo rồi.”

Hoàng hậu ra hiệu mời nàng ngồi xuống, rồi chủ động hỏi: “Bổn cung nghe nói, mấy hôm nay cứ đến chiều muộn là ngươi lại theo Ngụy Vương học cưỡi ngựa?”

Diêu Phẩm Nhàn gật đầu: “Hồi bẩm nương nương, đúng là vậy ạ. Chỉ là thần thiếp tư chất kém, để Vương gia phải nhọc công chỉ dạy.”

Hoàng hậu nghe vậy thì nở nụ cười đầy hàm ý. Bà vốn là người từng trải, tất nhiên hiểu rõ tình ý mập mờ giữa đôi phu thê trẻ này.

“Bổn cung thấy, trong mắt Ngụy Vương, ngươi chính là học trò thông minh nhất đấy. Nếu không phải thật lòng, nó nào có kiên nhẫn dạy dỗ như thế?”

Diêu Phẩm Nhàn nghe xong liền khẽ cúi đầu, hơi đỏ mặt, không nói gì thêm.

Đến cả Mạnh Uyển Thấm cũng bật cười theo không khí ấy.

Nàng nói: “Cô mẫu, hôm trước Uyển Thấm có thấy biểu huynh Ngụy Vương cùng Vương phi tẩu tẩu cưỡi ngựa cùng nhau. Hai người đúng là trai tài gái sắc, thật sự là một đôi uyên ương trời sinh, khiến người nhìn mà ngưỡng mộ.”

Hoàng hậu khẽ giơ tay điểm lên trán nàng ấy, trách yêu: “Con bé này, lại nói chuyện kiểu đó nữa rồi.”

Mạnh Uyển Thấm lập tức đỏ mặt, cúi gằm, không hiểu vì sao mà mặt càng lúc càng đỏ.

Hoàng hậu lại liếc nhìn nàng ấy, trong lòng bỗng dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp. Sắc mặt khẽ trầm xuống, một nét u sầu chợt hiện trên gương mặt.

Thấy thế, Diêu Phẩm Nhàn vội vàng quan tâm: “Nương nương vẫn còn chứng đau đầu cũ ạ? Mùa thu đông lạnh giá, dễ tái phát lắm. Mấy ngày nay có khó chịu gì không?”

Rồi nàng dịu giọng khuyên: “Hay là nương nương nên giữ tâm trạng thư thái một chút, nghĩ đến những chuyện vui thì sẽ thấy nhẹ lòng hơn nhiều.”

Hoàng hậu như bừng tỉnh, đáp: “Bệnh cũ thôi. Giờ cũng không đến mức khó chịu lắm. Chỉ là mấy đêm gần đây, khi sương xuống nặng, thì hơi nhói một chút rồi cũng qua, không đáng lo.”

Diêu Phẩm Nhàn liền đứng dậy, nói: “Thần thiếp có học được chút ít xoa bóp, trước kia ở nhà cũng hay giúp Vương gia bấm huyệt giải mỏi. Nếu nương nương không chê thần thiếp vụng về, thiếp xin được thử giúp người xem sao.”

Hoàng hậu ngạc nhiên: “Ngươi còn biết cả mấy thứ đó sao?”

Diêu Phẩm Nhàn cười nhẹ: “Khi ở nhà, lúc rảnh rỗi thần thiếp hay đọc vài quyển y thư cổ. Mấy bài xoa bóp này cũng từ đó mà học được.”

Hoàng hậu rõ ràng rất vui: “Vậy thì đến đây thử giúp bổn cung xem. Nếu thấy hiệu quả, bổn cung sẽ bảo Phỉ Thúy và các cung nữ học theo, để sau này thay phiên giúp bổn cung xoa bóp mỗi ngày.”

“Vâng ạ.” Diêu Phẩm Nhàn đáp, rồi đứng dậy đi vòng ra phía sau lưng Hoàng hậu.

Mạnh Uyển Thấm cùng Phỉ Thúy và vài tỳ nữ khác thấy vậy cũng lập tức tới gần xem thử.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.