🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có lẽ vì Đường nhị tiểu thư nói chuyện có phần cứng rắn, nên Diêu Phẩm Nghiên bỗng nhận ra mình có chút thất lễ.

Vì vậy, Diêu Phẩm Nghiên liền mỉm cười, chủ động giơ tay vỗ nhẹ lên vai Đường Tế, giọng điệu trở nên dịu dàng và chân thành: “Ta chỉ lo lắng cho ngươi, nên mới sốt ruột như vậy. Ta sợ ngươi vì Ngụy gia mà vội vàng quyết định chuyện cả đời, rồi sau này sẽ hối hận.”

“Ngươi biết không, khi ta nhận được thiệp mời của ngươi, trong lòng ta rất bất ngờ và kinh ngạc. Ta thật sự không thể tin được ngươi lại muốn kết hôn, và lại quyết định nhanh chóng như vậy, thật đột ngột.”

Diêu Phẩm Nhàn nói với Đường Tế, cảm giác như họ mới quen không lâu, nhưng lại có thể trò chuyện thân thiết như những người tỷ muội lâu năm. Trước đây, hai người thường xuyên gặp mặt, và Đường Tế luôn đối xử với nàng ta rất chân thành, như một người bạn tri kỷ.

Ban đầu, mỗi lần Diêu Phẩm Nghiên đến Đường gia, đều rất nhiệt tình, lúc nào cũng gọi một tiếng “Tế muội muội”, nghe vô cùng thân thiết, khiến người ta cảm thấy gắn bó.

Nhưng không hiểu vì sao, đột nhiên, nàng ta lại không tới Đường gia nữa. Dường như nàng ta đã quên mất người muội muội này của mình.

Đặc biệt là sau khi nàng bị Ngụy gia từ hôn, nàng cũng không thấy Diêu Phẩm Nghiên đến thăm dù chỉ là một lần. Nếu nói là nàng ta bận, thì nghe đâu nàng ta lại thường xuyên ghé qua Đường gia, thậm chí còn cùng Hoàng công tử trò chuyện vui vẻ.

Đường Tế không phải kẻ ngốc. Dù Diêu Phẩm Nghiên luôn tỏ vẻ quan tâm, nhưng nàng cũng cảm nhận được rằng hành động của Diêu Phẩm Nghiên không phải hoàn toàn chân thành. Khi nàng ta xuất hiện, dù vẻ ngoài là quan tâm, nhưng sâu thẳm trong lòng Đường Tế hiểu rõ, có lẽ Diêu Phẩm Nghiên có mục đích gì đó, không đơn giản chỉ là tình bạn.

Tuy nhiên, Đường Tế vẫn chưa thể hoàn toàn đoán ra được Diêu Phẩm Nghiên rốt cuộc có ý đồ gì.

Nhưng một điều duy nhất mà nàng có thể chắc chắn, chính là nếu Diêu Phẩm Nghiên kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân này, thì điều đó chỉ càng khiến nó trở nên chắc chắn hơn.

Đường Tế là một người hiền hòa, với vẻ ngoài dịu dàng và ôn nhu, nhưng thực tế trong lòng lại rất mạnh mẽ, có chính kiến rõ ràng.

Nàng ít nói, nhưng mỗi câu nói ra đều sắc bén, thẳng vào vấn đề.

Vào lúc này, đối diện với Diêu Phẩm Nghiên giả vờ quan tâm, Đường Tế vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt như nước thu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại đầy sức mạnh.

“Nhưng việc hôn nhân này là do cha mẹ ta lựa chọn. Họ là người quan tâm và yêu thương ta nhất trên đời. Nếu Quách công tử thực sự không tốt, thì họ chắc chắn sẽ không để ta kết hôn với hắn. Tỷ tỷ đã gặp Quách công tử chưa? Tại sao lại cho rằng hắn không tốt?”

Diêu Phẩm Nghiên bị hỏi đến, nhất thời không biết phải đáp sao, chỉ có thể ấp úng: “Ta không biết hắn là ai, trước giờ cũng chưa gặp qua. Chỉ là cảm thấy hắn không có thân phận, sợ rằng không phải là duyên phận tốt cho ngươi.”

“Cảm ơn tỷ tỷ đã quan tâm.” Đường tế mỉm cười, nhẹ nhàng, nhưng không tiếp tục nói về chuyện hôn nhân của mình, mà lại quay sang hỏi về chuyện của Diêu Phẩm Nghiên: “Tỷ tỷ biết gì về Hoàng công tử? Nghe nói, trong hơn hai tháng qua, tỷ tỷ thường xuyên đi tìm Hoàng công tử.”

Sắc mặt Diêu Phẩm Nghiên đột nhiên trở nên căng thẳng, khó coi.

Nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Đường tế, một người con gái dịu dàng, yếu ớt, nhưng lần đầu tiên, Diêu Phẩm Nghiên cảm nhận được rằng, nàng không đơn giản như vẻ ngoài vẫn thể hiện.

Cũng đúng thôi, kiếp trước,có thể ngồi lên vị trí Thái tử phi, hẳn không phải là người dễ bị xem thường.

Là nàng ta quá khinh địch, quá coi thường đối phương.

Khi nhận ra không thể tiếp tục nói chuyện với Đường Tế, Diêu Phẩm Nghiên không còn tốn thêm lời vô ích. Nàng ta chỉ cười, đứng dậy, nói: “Ta đến đây chỉ vì lo lắng cho ngươi, muốn hỏi thăm chút ít. Nhưng thấy ngươi đã quyết định, ta cũng không còn gì để nói. Trời đã muộn, ta cũng nên về.”

“Vậy để ta tiễn tỷ tỷ.” Dù giữa hai người đã có sự đối chọi gay gắt trong lời nói, nhưng vẫn giữ được chút lễ phép, vì thế Đường Tế không tỏ ra khắc nghiệt.

Diêu Phẩm Nghiên vẫn còn có những tính toán riêng, nên khi Đường Tế tiễn nàng ta ra cửa sau, nàng dừng lại bước chân.

“Muội muội không cần tiễn nữa, về đi.” nàng lạnh nhạt nói.

Đường Tế không có ý định tranh cãi, chỉ gật đầu: “Vậy ta sẽ đứng đây nhìn tỷ tỷ đi.”

Diêu Phẩm Nghiên lễ phép nói thêm vài câu, rồi cuối cùng nói lời từ biệt. Sau đó, nàng ta xoay người bước đi với sắc mặt lạnh lùng. Khi đến tiền viện, nàng ta lại giả vờ lạc đường, đi vòng vèo trong Đường gia, chỉ để có cơ hội tình cờ gặp Quách công tử.

Diêu Phẩm Nghiên không hề hay biết rằng, sau khi rời đi, Đường tế đã âm thầm sai nha hoàn theo dõi nàng ta. Mặc dù nàng ta cố tình đi lòng vòng trong tiền viện, không chịu rời đi, nhưng rất nhanh đã bị nha hoàn bẩm báo về hành động của Diêu Phẩm Nghiên cho Đường gia nhị tiểu thư biết.

Lúc này, Đường Tế càng thêm tò mò, nàng thật sự không hiểu Diêu Phẩm Nghiên đang tính toán điều gì. Hơn nữa, nàng cũng bắt đầu đoán ra rằng, có lẽ lúc trước khi Diêu Phẩm Nghiên tiếp cận Đường gia, tiếp cận nàng, đều không phải đơn giản.

Dù vậy, một điều duy nhất Đường Tế có thể chắc chắn là, Diêu Phẩm Nghiên đến đây không phải với thiện ý.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Đường Tế quyết định sẽ kể lại chuyện này cho mẫu thân của mình, để xem người có thể giúp nàng giải quyết rắc rối này hay không.

***

Diêu Phẩm Nghiên không thể ngồi yên tại viện của mình, nhưng rõ ràng nàng ta không có ý định bỏ cuộc. Sau một thời gian, nàng ta bắt đầu dùng tất cả những người có thể lợi dụng được để đi điều tra về hành trình của Quách công tử, người ở rể tại Đường gia.

Nhưng kết quả khiến Diêu Phẩm Nghiên vô cùng thất vọng. Mặc dù nàng ta đã phái người đi điều tra và thu thập thông tin về hành tung của Quách công tử, nhưng mỗi lần nàng ta vội vã đến nơi hoặc tìm cách mai phục trước, đều không có lần nào thành công.

Diêu Phẩm Nghiên không bỏ cuộc, dù cho bao nhiêu lần thất bại. Nàng ta chỉ có thể đứng nhìn Quách công tử kết hôn với nữ tử Đường gia mà mình không muốn thấy. Vì vậy, vào một ngày, nàng ta quyết định đợi trực tiếp trước cổng Đường trạch.

Khi thấy Đường lão gia dẫn theo một nam tử trẻ tuổi lạ mặt quay trở lại, Diêu Phẩm Nghiên lập tức bước tới.

Khi người kia vừa bước chân vào cổng, Diêu Phẩm Nghiên vội vàng gọi to: “Quách công tử phải không? Nô gia có chuyện muốn nói với ngươi.”

Quách Kiệm nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức rơi vào mắt Diêu Phẩm Nghiên.

Công tử ấy như trăng lấp lánh trên sóng, như gió mát giữa đêm thanh. Với dung mạo như vậy, sao lại không phải là con trai của Hoàng hậu chứ?

Diêu Phẩm Nghiên lúc này mới nhận ra, trước đây mình thật quá ngu xuẩn, sao lại nhầm một cục đá thành ngọc thạch được?

Nhưng nàng ta còn chưa kịp nói gì thêm, thì bất ngờ đầu óc tối sầm lại, mắt mờ đi và nàng ngất xỉu ngay tại chỗ.

Còn ở một nơi xa xôi, Diêu Phẩm Nhàn lại một lần nữa sử dụng quyền năng đổi lấy sinh mệnh đổi vật. Đổi hai tháng thọ mệnh để Diêu phẩm Nghiên lại ngất xỉu lần nữa.

Mấy ngày trước, Diêu Phẩm Nhàn đã dùng bốn tháng thọ mệnh để đổi lấy một giấc mơ của Hoàng hậu. Và trong giấc mơ, Hoàng hậu luôn thấy Thái tử. Mỗi khi bà khép mắt lại, dù chỉ một lúc, hình bóng của Thái tử lại hiện lên trong đầu.

Trong giấc mơ, Thái tử khẩn cầu Hoàng hậu rằng, hắn đã bị người ám hại, bị thương nặng và hiện giờ đang ở một nơi hẻo lánh, may mắn được một gia đình cứu giúp. Hắn muốn về lại kinh thành, và hy vọng mẫu hậu sẽ đến đón hắn.

Ban đầu giấc mơ ấy chỉ thoáng qua, và sau khi tỉnh dậy, Hoàng hậu không thể nhớ rõ những gì đã xảy ra trong giấc mơ. Tuy nhiên, đến hôm nay, bà đã tỉnh dậy trong sự khóc lóc, và giấc mơ vẫn còn vương vấn trong lòng.

Hoàng Hậu chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong lòng hoảng hốt không thôi. Dù đã mở mắt, hồi lâu bà vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Thấy vậy, Phỉ Thúy vội vàng bước đến hầu hạ, lo lắng hỏi: “Hoàng hậu nương nương, người làm sao vậy?”

Hoàng hậu nhíu chặt mày, giọng run run: “Mau… mau cứu Thái tử! Bổn cung vừa rồi nằm mộng, thấy được nơi chốn Thái tử hiện đang ở…. Bổn cung phải đi tìm Hoàng Thượng, thỉnh người lập tức phái người đến cứu Thái tử trở về kinh.”

“Nhanh, hầu hạ bổn cung rửa mặt chải đầu.”

Lúc này đã là tháng tư, đại quân phương Nam sớm đã chiến thắng và trở về từ đầu tháng Giêng. Từ sau khi quân khải hoàn, Quách Thục phi vẫn thường nhắc đến chuyện muốn đưa cháu gái bên ngoại là Quách Vân La  vào Đông Cung để phụng dưỡng Thái tử.

Kỳ thực, chuyện Thái tử không theo quân trở về kinh, ngoài Hoàng hậu ra, Hoàng Thượng vẫn cố tình giấu nhẹm với tất cả mọi người. Nhất là với Thái hậu, ngài sợ nếu để bà biết được chuyện này, thân thể e rằng không chịu nổi, nên đành giấu kín.

Quách Vân La khi ấy cải nam trang, âm thầm theo đại quân nam hạ. Sau khi đến tiền tuyến, nàng ta đã tìm được Thái tử, từ đó vẫn luôn ở bên cạnh người.

Bởi vậy, Thái tử mất tích, nàng ta là người biết rõ hơn ai hết.

Thế nhưng Thục phi lại căn dặn nàng không được tiết lộ nửa lời, nên hai cô cháu đành giả vờ như hoàn toàn không hay biết gì về tình hình thực tế.

Chính là bởi vì vờ như không biết, nên Thục phi mới mượn cớ lúc này, đề nghị đưa cháu gái của mình là Quách Vân La tiến vào Đông Cung. Bà ta viện lý do rằng, bên cạnh Thái tử xưa nay chưa từng có một nữ tử nào vừa ý để chăm sóc. Hiện nay lại đang mang bệnh, càng cần một người hiểu rõ tâm tính, biết quan tâm, dịu dàng săn sóc bên mình.

Mà Vân La, cháu gái bà ta đã nguyện ý lấy thân phận cơ thiếp, tiến cung để phụng dưỡng Thái tử.

Vân La khi còn ở chiến địa đã không thể giành được danh phận chính thức, trong lòng Thục phi rõ ràng, nàng ta e rằng đã vô vọng với vị trí Thái tử phi. Thế nên, nếu có thể nhân cơ hội này mà xin được một chức vị lương đệ, vậy cũng đã xem như kết quả tốt đẹp nhất rồi.

Bởi vậy, thừa dịp thời cơ quý giá này, Thục phi liền dốc sức tiến cử cháu gái mình nhập Đông Cung.

Bà ta biết rõ, thời điểm này là lúc Hoàng Thượng dễ dàng đồng ý nhất. Nếu chờ đến khi Thái tử bình an trở về kinh, cơ hội như thế sẽ hoàn toàn không còn.

Hơn nữa, lần này đưa Vân La vào Đông Cung, danh tiếng bên ngoài cũng dễ nghe, ít nhất cũng có thể gây dựng nên thanh danh rằng nàng ta là người thiện lương, nguyện cùng Thái tử chia sẻ gian khó, đồng cam cộng khổ.

Thế nhưng Hoàng hậu vẫn luôn không chịu đồng ý, nên dù trong lòng Hoàng Thượng đã có ý định ấy, rốt cuộc vẫn chưa lên tiếng.

Ngày hôm đó, Thục phi lại đến Cần Chính Điện, khéo léo nhắc lại chuyện này. Bà ta nói Vân La là đứa nhỏ rất cố chấp, đã nhận định Thái tử thì cả đời này sẽ không lấy ai khác.

Dù vậy, cả hai cô cháu đều hiểu rõ thân phận của mình, nên cũng không dám mơ đến vị trí Thái tử phi quá cao xa. Thục phi chỉ mong Hoàng Thượng cảm động trước tấm chân tình của Vân La, ban cho nàng ta một danh phận nào đó, chỉ cần có thể vào được Đông Cung là đủ.

Lại nói, dạo gần đây nghe tin Thái tử bị bệnh, Vân La lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Ngày nào cũng buồn bã rơi lệ, như thể trong lòng đang có lửa đốt.

Nghe đến đó, Thánh Thượng chỉ biết thở dài: “Đứa nhỏ Vân La này, thật là người có tình có nghĩa.”

Thục phi liền thuận thế nói thêm, giọng vừa nhẹ nhàng vừa ân cần: “Hoàng Thượng, hay là người cứ ban cho nó một vị trí nhỏ trong Đông Cung, như phụng nghi hay bảo lâm cũng được. Dù chỉ là một cái danh nho nhỏ, nhưng cũng coi như là trọn vẹn cho tấm lòng của nó.”

Phụng Nghi và Bảo Lâm là hai chức vị thấp nhất dành cho cơ thiếp trong Đông Cung.

Nhưng thực chất, Thục phi đang cố tình lùi một bước để tiến ba bước.

Bà ta rất rõ, chỉ cần Vân La có thể vào được Đông Cung, thì sớm muộn gì địa vị của nàng ta cũng sẽ không dừng lại ở mức thấp ấy.

Quả nhiên, bên tai liền vang lên tiếng của Thánh Thượng: “Nàng là chất nữ (cháu gái) ruột thịt của Thục phi, nếu đã thực sự trở thành nữ nhân của Thái tử, thì vị trí sao có thể thấp kém như vậy?”

Thục phi liền thuận thế đáp lại: “Thần thiếp chẳng qua chỉ nghĩ, làm vậy thì bên phía Hoàng hậu nương nương cũng dễ bề báo cáo, tránh bị nói là hành sự tùy tiện.”

Thánh Thượng đang định nói thêm gì đó, thì có một thái giám hối hả bước vào bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đến.”

Hoàng hậu hiếm khi chủ động tới Cần Chính Điện, ngay cả Hoàng Thượng cũng có phần kinh ngạc. Ngài liền vội vàng phân phó: “Truyền Hoàng hậu vào.”

Nói rồi liếc mắt nhìn Thục phi một cái. Thục phi vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, rất biết chừng mực liền nhẹ nhàng dời thân thể đang tựa vào người Hoàng Thượng, đứng dậy lùi sang một bên, giữ khoảng cách vừa phải với long tọa, cung kính đợi Hoàng hậu xuất hiện.

Vừa vào điện, ánh mắt đầu tiên của Hoàng hậu liền dừng lại trên người Thục phi…

Hoàng hậu vừa bước vào, ánh mắt đã dừng trên người Thục phi. Bà biết Thục phi lại đến vì chuyện gì, liền không vòng vo mà nói thẳng: “Nếu Thục phi thật sự muốn đưa cô nương Quách gia nhập Đông Cung, việc này chỉ sợ còn phải được Thái tử đích thân đồng ý mới được. Lần này Bổn cung đến đây, chính là để nói cho ngươi biết: Thái tử hiện giờ vốn không ở trong cung. Vậy nên Thục phi cũng không cần mượn cớ lấy danh chăm sóc Thái tử mà nhân cơ hội đưa chất nữ của mình vào Đông Cung.”

“Nếu thật sự muốn tiến cử người nhà mẹ đẻ, thì cứ đường đường chính chính mà làm. Không cần giở trò quanh co, lươn lẹo!”

Thục phi nghe xong, cả kinh thất sắc: “Cái gì? Thái tử không ở trong cung?”

Bà ta quay đầu nhìn Thánh Thượng với vẻ ngỡ ngàng vô tội, nước mắt bắt đầu lưng tròng: “Hoàng Thượng, lời Hoàng hậu nương nương nói... là thật sao?”

Hoàng hậu hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần tỏ vẻ ngây thơ vô tội, cũng không cần giả vờ hồ đồ. Ta không nói thêm với ngươi nữa.”

Nói rồi, bà xoay người, nhìn về phía Hoàng Thượng, trang trọng nói tiếp:

“Hoàng Thượng, Thái tử đã báo mộng cho thiếp biết nơi người đang ở. Cụ thể tình hình, thần thiếp muốn được thương nghị cùng Hoàng Thượng.”

Hoàng Thượng nghe nàng nói đến “báo mộng” thì cũng không khỏi giật mình. Dù trong lòng có chút hồ nghi, cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc khó tin, nhưng hiện giờ sự an nguy của Thái tử là chuyện trọng yếu bậc nhất, nên ngài cũng thà tin còn hơn không.

“Thục phi, ngươi lui xuống trước đi.” Hoàng Thượng liếc nhìn Thục phi, giọng điệu có phần nghiêm khắc.

Thục phi trong lòng đầy uất ức, không cam tâm, lại cũng không dám chống lại ý chỉ của Hoàng Thượng, đành cố kìm nén, cúi người nói: “Thần thiếp tuân chỉ, xin cáo lui.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.