🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Diêu Phẩm Nghiên không cam lòng. Nàng ta còn có lão thái thái, nàng ta muốn đi tìm bà.

Nàng ta không tin, không thể tin rằng trong phủ này lại có thể đột ngột không còn chỗ đứng cho mình. Phụ thân chắc chắn là bị mê hoặc, bị quỷ che mắt rồi nên mới có thể đối xử với nàng ta như thế. Bây giờ, ông chỉ một lòng hướng về kế phòng, sớm đã quên mất cả mẫu thân của nàng ta là ai.

Nhưng lão thái thái thì khác. Nàngta  lớn lên dưới gối bà, một tay bà chăm sóc dạy dỗ. Thời gian ở bên lão thái thái còn nhiều hơn cả thời gian ở bên phụ thân.

Trên đời này, cho dù phụ thân không còn cần nàng ta nữa, thì cuối cùng lão thái thái nhất định sẽ vẫn đứng về phía nàng ta!

Nghĩ đến đây, Diêu Phẩm Nghiên lập tức phóng ra khỏi phòng. Nàng ta chạy như bay, chạy thẳng hướng về sân viện của lão thái thái.

Mà lúc này, trừ ba mẫu tử Bùi thị không có mặt, những người còn lại trong Diêu gia đều đã tụ tập đầy đủ ở viện của lão thái thái. Bao gồm cả Diêu Trọng Hòa.

Chuyện lớn như vậy xảy ra trong phủ, lại còn liên quan đến Nghiên Nhi, người do chính tay lão thái thái nuôi dưỡng từ nhỏ, dĩ nhiên không thể giấu bà được. Diêu Trọng Hòa đến đây, chính là để đích thân báo lại rõ ràng với lão thái thái.

Nhị phòng và tam phòng còn lại đều kéo đến không phải để nói giúp, mà là để giám sát. Bọn họ tuyệt đối không cho phép lão gia đại phòng – Diêu Trọng Hòa – lại mở miệng xin tha với lão thái thái, cầu tình cho đại tiểu thư.

Tranh ca nhi không chỉ là thể diện và hy vọng của đại phòng, hắn đồng thời cũng là kỳ vọng chung của cả nhị phòng và tam phòng.

Cho nên, đứng trước lợi ích, bọn họ tuyệt đối không thể để đại tiểu thư dễ dàng thoát khỏi hình phạt lần này. Không bắt nàng ta phải dọn vào miếu sống đời thanh tu đã là sự nhân nhượng lớn nhất. Nếu lão thái thái và đại lão gia vẫn mềm lòng, cho nàng cơ hội, thì bọn họ nhất định sẽ phản đối tới cùng.

Cùng lắm thì là làm cho ra nhẽ, cá chết lưới rách cũng cam. Cùng lắm thì phân gia!

Thà rằng tách riêng, cũng không muốn tiếp tục chung sống dưới một mái nhà với một tai họa như nàng ta. Ai biết tương lai nàng ta còn có thể gây ra chuyện ngu xuẩn gì nữa?

Lão thái thái nghe xong, trong lòng tuy biết mọi chuyện đã đi đến mức nguy hiểm, nhưng lại vẫn cảm thấy chưa đến mức không thể cứu vãn. Tuy đã phạm sai lầm lớn, nhưng có lẽ vẫn còn cơ hội quay đầu. Bà dự định lấy tư cách trưởng bối, lấy lý do thân tình mà cảm hóa mọi người.

“Các ngươi đều biết, Nghiên Nhi là mệnh của ta. Hiện giờ các ngươi ép nó đến đường cùng như vậy, là muốn ta cũng theo nó mà chết sao?” Lão thái thái vừa nói, vừa run rẩy phẫn nộ, giọng nghẹn ngào xúc động.

Đạo hiếu vẫn luôn là ràng buộc lớn nhất trong một gia đình, nghe vậy, quả nhiên không ai dám mở lời phản bác bà thẳng mặt.

Tuy nhiên, nhị phòng và tam phòng cũng không vì thế mà lung lay lập trường.

Nhị lão gia đứng ra trước, dẫn đầu nói: “Tranh ca nhi mười chín tuổi đã đỗ cử nhân, nhớ năm đó lão thái gia chúng ta cũng phải sau khi nhập quan mới đỗ cử nhân. Mấy người huynh đệ chúng ta cũng chỉ thuộc loại thường thường bậc trung, vì thế mà lão thái gia lúc sinh thời luôn canh cánh tiếc nuối.”

“Hôm nay nếu người còn sống mà thấy Tranh ca nhi có tiền đồ như vậy, chắc chắn sẽ rất đỗi vui mừng. Nhưng nếu biết có người trong nhà không những không ủng hộ, lại còn ra tay hãm hại, làm nhục danh tiếng của Diêu gia, thì người sao có thể dễ dàng bỏ qua?”

Lão thái thái lấy thân phận bề trên ra uy, nhị lão gia liền đáp lại bằng cách đưa lão thái gia ra để nói.

Lão thái thái nước mắt nước mũi giàn giụa, nghẹn ngào nói: “Nghiên Nhi cũng là do cha các ngươi một tay nuôi nấng, nhìn nó lớn lên. Nếu người còn sống, nhất định sẽ thương xót không nỡ trách phạt. Nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi hiện giờ lại đối xử với nó như vậy, các ngươi có từng nghĩ đến phụ thân các ngươi ở dưới suối vàng sẽ đau lòng thất vọng thế nào không?”

Tam lão gia lúc này cũng không nể nang gì, lên tiếng phản bác: “Làm nhục? Mẫu thân à, hiện tại không phải là chúng con – những người làm thúc làm thẩm – không chứa nổi nó, mà là chính nó đã làm chuyện quá đáng! Hôm nay may mắn là chuyện chưa gây hậu quả, Tranh ca nhi vẫn giữ được danh tiếng. Nhưng mẫu thân có từng nghĩ, nếu nó thực sự thành công thì sao?”

“Nếu để cho nó thực hiện được, thì thanh danh Diêu gia ta, cơ nghiệp mà tổ tiên dày công gây dựng trăm năm, chẳng phải đều bị hủy hoại trong tay nó sao?”

“Rốt cuộc cái nào quan trọng hơn? Là tổ tiên, là gia môn, hay chỉ là một đứa con gái vì tình cảm cá nhân mà dám làm loạn? Nếu hôm nay chúng ta bỏ qua cho nó, không truy cứu đến cùng, thì còn mặt mũi nào thắp hương trước bài vị tổ tông? Ngày sau có vào từ đường, ta cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn ai.”

Lão thái thái nghe mà tức đến run cả người, nhưng rốt cuộc vẫn là cãi không lại hai đứa con trai.

Suy cho cùng, Nghiên Nhi không phải con gái ruột của họ. Bọn họ không đau lòng, không đứt ruột như bà. Nghĩ thế, lão thái thái bèn quay đầu, nhìn về phía Diêu Trọng Hòa cất giọng chất vấn:

“Còn con thì sao? Ý của con cũng giống vậy ư?”

Diêu Trọng Hòa lúc này đã mệt mỏi rã rời cả thể xác lẫn tinh thần, trong mắt chẳng còn chút ánh sáng nào, giọng nói cũng uể oải: “Cứ để nó dọn ra ngoài sống một thời gian, yên tĩnh mà suy nghĩ lại mọi chuyện. Con sẽ sớm tìm cho nó một mối hôn sự tốt. Đến lúc xuất giá lại đưa nó quay về, từ trong nhà mà gả đi.”

“Con… Con cũng như vậy…” Lão thái thái không thể tin nổi, nghẹn lời.

Diêu Trọng Hòa liền cất cao giọng: “Mẫu thân! Đại cục là quan trọng nhất! Đây đã là kết cục tốt nhất mà con có thể cố gắng giành lấy cho nó!”

Rồi ông nói tiếp, giọng càng lúc càng cao: “Lần này đúng là nó đã sai! Nó không nên lập mưu hại Tranh ca nhi! Không chỉ là chọc giận Bùi thị, mà còn là chọc thẳng vào giới hạn của con, của cả cái nhà này!”

Hiếm khi thấy Diêu Trọng Hòa dám lớn tiếng như vậy trước mặt mẫu thân mình.

Mà lúc này, Diêu Phẩm Nghiên đang trốn bên ngoài cửa, nghe rõ từng lời lạnh lùng, sắc bén mà phụ thân dùng để chỉ trích mình, nàng ta không khỏi lùi lại một bước, chắc chắn là bị dọa sợ rồi.

Trong ấn tượng của nàng ta, phụ thân chưa bao giờ từng nghiêm khắc với nàng ta như vậy. Thường ngày yêu thương còn không xuể, sao bây giờ lại tàn nhẫn đến thế?

“Được, được!” Lão thái thái nghẹn ngào nói.

“Nếu các người đều như vậy, thì ta sẽ cùng Nghiên Nhi dọn ra ngoài ở! Các người muốn làm gì thì làm!”

Diêu Trọng Hòa lúc này tức đến nổ tung, một cước đá văng cái ghế gỗ bên cạnh, quát lớn: “Mẫu thân định ép con phải chết hay sao?!”

Một tiếng quát như sét đánh khiến không chỉ Diêu Phẩm Nghiên ngoài cửa giật mình, ngay cả lão thái thái trong phòng cũng hoảng sợ.

Bà biết bản thân không còn cách nào khác nữa, đành nhắm mắt, buông lời tuyệt vọng: “Các người muốn làm gì thì làm, từ nay về sau đừng ai đến hỏi ta bất cứ chuyện gì nữa… Cứ coi như ta đã chết trong cái nhà này rồi.”

Đến nước này, Diêu Phẩm Nghiên cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Ngay cả lão thái thái - người nàng ta vẫn nghĩ sẽ bảo vệ mình tới cùng - giờ cũng bỏ rơi nàng ta. Thì còn ai, còn ai sẽ đứng ra nói giúp nàng ta đây?

Nàng ta thất thần, như cái xác không hồn rời khỏi nơi ấy.

Trên đường đi, nàng lại trùng hợp gặp phải Diêu Phẩm Nhàn cùng đệ đệ Diêu Tranh đang vừa đi vừa trò chuyện.

Diêu Tranh tính tình nóng nảy, mắt không chứa nổi một hạt cát. Vừa thấy Diêu Phẩm Nghiên, cơn giận bùng lên, lập tức định lao tới chất vấn.

Nhưng lại bị Diêu Phẩm Nhàn giơ tay ngăn lại.

Diêu Phẩm Nhàn lập tức đi đến đón Diêu Phẩm Nghiên.

Diêu Phẩm Nghiên lúc này vô cùng căm hận mẫu tử Diêu Phẩm Nhàn, nàng ta đã quy tất cả nguyên nhân dẫn đến hoàn cảnh hiện tại của mình cho họ. Chính vì vậy, vừa thấy Diêu Phẩm Nghiên, nàng liền ngay lập tức nghe thấy những âm thanh quen thuộc vang lên.

[Đinh ~ Giá trị thọ mệnh +1 tháng.]

[Đinh ~ Giá trị thọ mệnh +1 tháng.]

……

[Đinh ~ Giá trị thọ mệnh +1 tháng.]

Âm thanh này liên tiếp vang lên, tổng cộng sáu lần.

Tức là thêm sáu tháng.

Cũng bởi vậy, Diêu Phẩm Nhàn nhận ra rõ ràng sự căm hận của nàng ta vào lúc này lớn đến mức nào.

Trước kia, mặc dù cũng có hận, nhưng mỗi lần lại chỉ là gia tăng một chút thọ mệnh. Nhưng lần này, nàng lại nhận được liên tiếp 6 tháng, điều này có nghĩa là, sự căm hận trong lòng nàng ta đã đạt đến cực điểm.

Diêu Phẩm Nhàn lại không cảm thấy gì, nàng không làm chuyện trái với lương tâm, cũng không sợ những lời đồn thổi hay quỷ gõ cửa.

Nàng không hề cảm thấy hối hận vì những hành động của mình, vì vậy, dù Diêu Phẩm Nghiên có căm ghét mình đến mức nào, oán hận đến đâu, cũng không liên quan gì đến nàng.

Ngược lại, càng hận mình thì Diêu Phẩm Nhàn càng được hưởng thêm thọ mệnh.

Lúc này tâm trạng Diêu Phẩm Nhàn khá tốt, nàng chủ động tiến tới và bắt chuyện với Diêu Phẩm Nghiên.

“Ngươi cũng không cần hận chúng ta. Đại tiểu thư tự ngẫm lại xem, từ nhỏ đến lớn, rốt cuộc là ai có cuộc sống thần tiên như vậy. Ngươi được ăn uống tốt nhất, mặc đẹp nhất, ngươi cảm thấy tất cả đều là do ngươi xứng đáng, nhưng ngươi lại không hề nghĩ đến, ngươi có được những thứ này, đều là dựa trên sự hy sinh hạnh phúc của người khác. Lão thái thái đã dùng bao nhiêu thủ đoạn cướp lấy, biến những thứ của ta thành của ngươi.”

“Thật ra những chuyện đó đều là quá khứ, ta cũng không muốn so đo nữa. Nhưng ngươi bị lão thái thái nuông chiều quá mức, nuông chiều đến mức dường như cả thiên hạ đều phải nhường ngươi, phải đem những thứ tốt nhất cho ngươi. Nếu ngươi không có được, thì những người khác không xứng đáng có được.”

“Đại tiểu thư, dù sao ta cũng là tỷ muội của ngươi, ta có vài lời khuyên. Hãy thu lại tính khí nóng nảy của ngươi, kiên nhẫn, khiêm tốn làm người, như vậy cuộc sống sau này của ngươi mới có thể tốt đẹp hơn. Con đường phía trước còn dài, nếu tính tình ngang ngược của ngươi không thay đổi, ngày sau ngươi sẽ còn phải chịu nhiều khổ sở. Đừng cho là ta đang nói những lời này để dạy dỗ ngươi, nếu không phải chúng ta có chút huyết thống, thì ngươi sống hay chết, tốt hay xấu, chẳng liên quan gì đến ta?”

Nhưng những lời Diêu Phẩm Nhàn nói, Diêu Phẩm Nghiên hoàn toàn không nghe vào.

Lời khuyên của Diêu Phẩm Nhàn, chỉ càng làm tăng thêm sự phẫn nộ và oán hận trong lòng Diêu Phẩm Nghiên.

Vì vậy, Diêu Phẩm Nhàn lại nhận thêm hai tháng giá trị thọ mệnh.

Diêu Phẩm Nhàn cũng thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, nên không cần phải nói thêm nhiều nữa, trực tiếp vòng qua nàng ta rời đi.

Diêu Phẩm Nhàn hiểu rõ, ván cờ lần này tuy rằng phụ thân đứng về phía ba mẫu tử bọn họ, nhưng đó cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu phụ thân có thể tự do lựa chọn, tất nhiên ông sẽ không chút do dự mà tiếp tục đứng về phía Diêu Phẩm Nghiên, làm một người phụ thân tốt với nàng ta.

Lý do khiến bọn họ mẫu tử lần này có thể đạt được như ý, chẳng qua là vì tình thế trước mắt có lợi mà thôi.

Nhưng nếu một ngày nào đó, phụ thân xoay chuyển được tình thế, hoặc Diêu Phẩm Nghiên có thể lật mình trở lại, thì tình hình chắc chắn sẽ hoàn toàn khác.

Cho nên, nàng cần phải tìm thêm cho mẫu thân một chỗ dựa vững chắc, nhất định phải vực dậy Bùi gia thêm lần nữa.

Nếu Triều ca nhi có thể lập được công trạng trong quân, làm rạng danh Bùi gia, thì mẫu thân sẽ có một nhà mẹ đẻ đủ mạnh mẽ để dựa vào. Khi đó cho dù phụ thân muốn đối xử với mẫu thân thế nào, ông cũng sẽ phải dè chừng.

Đến tối, khi Vương gia trở về phủ, Diêu Phẩm Nhàn liền chủ động nhắc đến chuyện trước đó nhờ hắn hỗ trợ điều tra.

Vừa khéo, chuyện này cũng vừa có tiến triển mới.

Khi nãy từ doanh trại trở về phủ, Vương gia nhận được thư từ bồ câu do mật thám đưa đến, nói là đã phát hiện được một số dấu vết tại vùng Xuyên Thục. Nhưng rốt cuộc có đúng hay không thì vẫn còn phải chờ xác nhận.

Chỉ cần xác nhận xong, rất nhanh hắn sẽ đích thân dẫn người trở về kinh thành.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.