🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thẩm Hàn Thanh thân là quan trong Kinh Triệu Phủ Doãn, dường như thật sự được bách tính nơi đây yêu mến, nhất là đám phụ nhân, thiếu nữ trong thôn lại càng nhiệt tình đón tiếp. Chẳng cần hắn phải dò hỏi quá nhiều, các dân phụ ấy đã chủ động nói tường tận những điều liên quan đến vụ án.

Họ kể từ chuyện Ngưu Đại Tráng cùng người quá cố A Nga thành thân năm nào, hoàn cảnh gia cảnh đôi bên khi ấy ra sao, cho đến nguyên nhân khiến hai người nên duyên phu thê... Từng lời từng chữ đều không chút giấu diếm.

Lại còn nói, năm ấy A Nga chính là người đẹp nhất của thôn bên cạnh, dung mạo diễm lệ hơn người, kẻ muốn cưới nàng ta nối đuôi nhau chẳng dứt.

Cũng có người kể với hắn rằng, năm đó trước khi A Nga xuất giá, thật ra nàng ta từng có một mối tình sâu đậm với người trong thôn, đôi bên đều có ý, tình cảm chân thành. Chỉ tiếc nhà bên ấy quá nghèo, phụ thân A Nga không bằng lòng, thế là mới gả nàng về thôn Mã Ngưu.

Thế nhưng, từ ngày xuất giá, A Nga luôn giữ mình đoan chính, một lòng sống yên phận bên Ngưu Đại Tráng. Nàng ta hiếm khi về thăm nhà mẹ đẻ, lại càng không có chuyện lui tới lén lút với người cũ.

Mọi người trong thôn đều nói, A Nga là một người rất tốt, vừa xinh đẹp lại hiền lành, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Dẫu rằng trong thôn từng có vài nam nhân thầm đem lòng mơ tưởng vì nàng ta có nhan sắc, nhưng Ngưu Đại Tráng thân hình cao lớn, cường tráng, khiến cho kẻ nào dù có dã tâm cũng chẳng dám manh động.

Huống hồ, lần này lại là vụ án mưu sát trong bóng tối... Nghĩ đến khả năng hung thủ là người quen, ai nấy đều cho rằng điều đó gần như không thể.

Thẩm Hàn Thanh bị một nhóm người vây quanh, Diêu Phẩm Nhàn và đám tỳ nữ đành chậm lại vài bước. Thanh Cúc lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng không khỏi nhớ đến Thẩm công tử nhiều năm trước.

Năm ấy, Thẩm công tử nghèo túng, sống khép kín và có phần tự ti. Dù nói năng hay hành xử đều nhún nhường dè dặt, chẳng có chút khí độ nào nổi bật.

Nhưng nay, Thẩm đại nhân chỉ đứng yên lặng nơi đó, không cần mở lời, chỉ một nụ cười khẽ cũng đủ toát lên khí chất khác biệt, điềm tĩnh mà cuốn hút.

Khí chất ấy, chẳng cần khoa trương cũng đủ khiến nữ nhân dễ rung động.

Thanh Cúc khẽ cười, quay sang chủ tử mình mà nói nhỏ:

“Nương Nương xem kìa, Thẩm đại nhân bây giờ còn có chút nào giống dáng vẻ năm xưa nữa rồi? Nếu không biết, e là còn tưởng ngài ấy là công tử con nhà quyền quý nào đó. Người xem dáng đi ấy, đường hoàng, ung dung, không vội vàng cũng chẳng hấp tấp.

Cách ngài ấy lắng nghe người khác nói, nét mặt, cử chỉ đều ôn hòa mà có chừng mực… tất cả đều toát lên khí chất khiến người ta khó mà rời mắt. Chẳng trách mọi người cứ vây quanh ngài ấy không rời.”

Trong lòng Diêu Phẩm Nhàn vẫn luôn canh cánh vụ án, nên tuy có đi chậm vài bước, nhưng những câu nói của đám phụ nhân kia lại to, nàng vẫn nghe rõ cả.

Vừa rồi, nàng vẫn đang tập trung suy nghĩ, cẩn thận cân nhắc từng khả năng, đồng thời cũng loại trừ từng điểm nghi vấn một cách thận trọng.

Nàng hoàn toàn không để tâm đến Thẩm Hàn Thanh.

Sau khi nghe nha hoàn bên cạnh nói vậy, Diêu Phẩm Nhàn mới từ từ chuyển ánh mắt, nghiêm túc đánh giá Thẩm Hàn Thanh.

Thanh Cúc nói đúng, Thẩm đại nhân bây giờ, đã không còn là Thẩm công tử nghèo khó của năm xưa.

Nghĩ lại cũng phải thôi, trước kia hắn chỉ là kẻ hai bàn tay trắng, tự nhiên có chút nhút nhát. Nhưng giờ đây, hắn đã là quan chức chính tam phẩm, ngay cả ở Kinh thành, cũng có thể coi là một nhân vật tầm trung, có quyền có thế. Hơn nữa, điều quan trọng là, hắn còn rất trẻ, tương lai rộng mở vô hạn.

Hắn có tài năng, vì vậy tự nhiên có sự tự tin. Một khi tự tin, khí chất của hắn cũng tự nhiên tỏa ra. Hơn nữa, bản thân hắn cũng không phải người tầm thường, dung mạo thanh nhã, có phần lạnh lùng, thân hình như ngọc, dáng dấp kiên cường, tính cách lại điềm tĩnh và khiêm nhường... Người như vậy, ngay cả ở Kinh thành cũng là phu quân xuất sắc mà bao nhiêu thiếu nữ trong kinh thành ngưỡng mộ, huống hồ lại ở một nơi như thế này.

Kỳ thật, trong lòng Diêu Phẩm Nhàn cũng không khỏi tò mò, giờ Thẩm Hàn Thanh đã có thân phận cao quý như vậy rồi, chắc chắn không còn khả năng với Diêu Phẩm Nghiên... Sau này hắn sẽ cưới ai nhỉ?

Chỉ là… những chuyện ấy không phải là điều nàng nên bận tâm. Đang thu lại những suy nghĩ ấy, bỗng nhiên, nàng nhìn thấy Thẩm Hàn Thanh quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía mình.

Khi Thẩm Hàn Thanh quay lại nhìn nàng, Diêu Phẩm Nhàn đúng lúc đang quan sát hắn, ánh mắt không kịp thu lại. Thấy hắn nhìn về phía mình, có vẻ muốn nói gì đó, nàng mỉm cười lễ phép đáp lại.

Diêu Phẩm Nhàn không nghĩ nhiều, cảm thấy chuyện này chẳng có gì đặc biệt. Nhưng Thẩm Hàn Thanh lại hơi sửng sốt một chút.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng quay đi, dừng lại một chút, rồi một lúc sau lại quay lại nhìn nàng lần nữa.

Thẩm Hàn Thanh dừng bước, khẽ đặt tay xuống, đứng yên tại chỗ. Chờ Diêu Phẩm Nhàn đến gần, hắn mới chỉ vào một ngôi nhà và nói: “Đến rồi, đây là nhà của Ngưu Đại Tráng.”

Diêu Phẩm Nhàn lúc này đã không còn suy nghĩ lộn xộn nữa, thấy đã đến nhà người bị hại, nàng liền nghiêm túc nói: “Vậy chúng ta vào thôi?”

E ngại vì thân phận không thích hợp, nàng lại vội vàng bổ sung: “Ta chỉ muốn xem qua thi thể của A Nga.”

Thẩm Hàn Thanh gật đầu: “Phu nhân, mời.”

Hắn nghiêng người đứng sang một bên, nhường đường cho Diêu Phẩm Nhàn đi vào, tay duỗi ra, cung kính làm động tác mời.

Diêu Phẩm Nhàn khẽ nói: “Là đại nhân tới xử án, mời đại nhân đi trước.”

Thẩm Hàn Thanh chần chừ một chút, không tiếp tục khách sáo, chỉ ra lệnh cho mấy bộ khoái canh giữ bên ngoài. Sau đó, hắn dẫn theo bộ đầu và hai bộ khoái, mang theo công văn tiến vào trong. Sau khi hắn vào, Diêu Phẩm Nhàn mới theo sau bước vào.

Nhà của Ngưu Đại Tráng tuy không phải quá sang trọng, nhưng gia đình họ có thể coi là khá giả trong thôn Mã Ngưu. Trong nhà có vài gian nhà ngói vững chắc, sân vườn cũng sạch sẽ gọn gàng.

Khi Diêu Phẩm Nhàn và đoàn người đến nơi, cả nhà Ngưu Đại Tráng đều có mặt. Thôn trưởng đứng trong phòng gọi lớn, Ngưu Đại Tráng bước ra. Thôn trưởng giới thiệu với Ngưu Đại Tráng:

“Đây là Thẩm đại nhân từ Kinh thành đến, hiện giờ án tử của nhà ngươi đã được chuyển giao cho Kinh Triệu Phủ, Thẩm đại nhân đến để điều tra vụ án này.”

Ngưu Đại Tráng không nói nhiều, vẻ mặt trung thực, nhưng khi đối diện với Thẩm Hàn Thanh, rõ ràng có chút ngượng ngùng và lúng túng.

Thôn trưởng nhận thấy liền vội vàng an ủi: “Ngươi yên tâm, mặc dù Thẩm đại nhân là quan trong Kinh, nhưng là người rất gần gũi, hiền hòa, ngươi không cần lo lắng gì cả. Thế này đi, ngươi kể lại tình hình trong nhà cho Thẩm đại nhân nghe một lần.”

Rồi lại an ủi thêm: “Thẩm đại nhân xử án như thần, có ngài ấy ở đây, án tử của nương tử nhà ngươi nhất định sẽ được phá giải.”

Nhắc đến nương tử, một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như Ngưu Đại Tráng, mắt lại đỏ hoe.

Thẩm Hàn Thanh sợ hắn lại chìm vào nỗi bi thương một lần nữa, liền vội vàng hỏi về tình hình liên quan đến vụ án: “Vào ngày xảy ra án mạng, nương tử ngươi có hành động gì bất thường không? Ngươi lúc đó đang làm gì? Những gì ngươi biết, hãy nói hết cho ta.”

Thẩm Hàn Thanh nói với giọng điệu bình tĩnh, tuy có chút nghiêm khắc nhưng lại rất ôn hòa, nhanh chóng kéo lại cảm xúc của Ngưu Đại Tráng.

“Ta và nương tử tình cảm rất tốt, mười năm phu thê, không nói đến cãi vã hay mâu thuẫn, ngay cả một lần đỏ mặt cũng chưa từng có. Nương tử ta hiền lành, ôn nhu, sống hòa thuận với mọi người trong thôn. Ta thật sự không thể tưởng tượng được…”

“Đại nhân hỏi ngươi chính là… chuyện của A Nga, ngươi chỉ cần trả lời những điều đó là được.” Thôn trưởng khẽ nhắc nhở.

Ngưu Đại Tráng dường như lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đáp: “Ngày hôm ấy không có gì khác thường, vẫn như mọi khi. Mùa này là thời gian việc nông nhàn, sức lực ta dồi dào, nên mới tạm thời tìm công việc ở tiệm thợ rèn trong trấn. Sau bữa cơm trưa, ta như thường lệ đến trấn trên, đến khi trời tối mới về nhà.”

“Lúc ta về, tiểu Song và tiểu Đơn đều đã ngủ, nhưng nương tử ta thì không có ở nhà. Ta nghĩ nàng ấy có thể là đi thăm bà con, quên về nhà, nên chỉ ngồi chờ trên ngạch cửa. Chờ mãi đến khuya mà nàng ấy vẫn không về, lúc đó ta mới bắt đầu lo lắng. Vội vã đi hỏi từng nhà, cuối cùng mới phát hiện, nương tử ta không thấy đâu.”

“Ta lo lắng cho nương tử, sợ nàng ất gặp phải chuyện gì, nên suốt đêm cầu xem thôn trưởng đưa ta vào thành, lúc đó mới báo án.”

Thôn trưởng liền lên tiếng: “Cái này ta có thể làm chứng. Ta nhớ rõ… lúc ấy đã gần giờ Tý, trời rất lạnh, chúng ta vội vã lên xe lừa vào thành.”

Thẩm Hàn Thanh vẫn giữ thái độ bình tĩnh từ đầu đến cuối, hắn tiếp tục hỏi Ngưu Đại Tráng: “Không thấy thê tử, ngươi phản ứng đầu tiên là báo án, vậy sao không nghĩ đến khả năng nàng về nhà mẹ đẻ?”

Ngưu Đại Tráng nói: “Chuyện là như vậy. Như đại nhân đã nói, nương tử ta và nhà mẹ đẻ quan hệ không tốt. Những năm qua, trừ mỗi năm Tết Âm Lịch và Trung Thu, ngoài ra nàng ấy không về nhà. Cho nên, lúc ấy ta không nghĩ tới nàng ấy sẽ về nhà mẹ đẻ. Hơn nữa, nếu nàng ất thật sự về đó, chắc chắn sẽ báo với ta. Dù có bất hòa gì đi nữa, nàng ấy cũng sẽ nói với ta và hai đứa nhỏ.”

Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy có gì đó không ổn, nàng khẽ nói với Tiểu Ngũ:

[Ngưu Đại Tráng này có chút vấn đề.]

[Chủ nhân cảm thấy hắn có vấn đề ở đâu?] Tiểu Ngũ hỏi lại.

Diêu Phẩm Nhàn không biết hắn có thực sự có vấn đề hay không, nàng dựa vào trực giác để nói: [Ví dụ như lúc đầu, Thẩm đại nhân hỏi về những sự việc xảy ra vào ngày án mạng, nhưng hắn lại cứ nói cường điệu tình cảm giữa hắn và thê tử tốt đẹp như thế nào. Sau đó, khi nói về vụ án, mặc dù hắn không nói rõ ràng, nhưng ngôn từ của hắn vẫn luôn cường điệu một số chuyện, đặc biệt là việc hắn không nghĩ đến khả năng thê tử về nhà mẹ đẻ. Nhiều lúc càng cố gắng che giấu cái gì, lại càng không ngừng giải thích. Cứ lặp đi lặp lại giải thích như thế, ngược lại lại khiến người khác nghi ngờ.”]

[Chủ nhân, ngài nói tiếp đi.] Tiểu Ngũ không chen vào, chỉ im lặng nghe theo.

Diêu Phẩm Nhàn như thể đã nhận được sự ủng hộ, tiếp tục nói về những cảm nhận của mình.

—------

Bên kia, Thẩm Hàn Thanh chỉ hỏi Ngưu Đại Tráng vài câu đơn giản, suốt quá trình vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, không để lộ cảm xúc gì đặc biệt. Sau khi ở lại Ngưu gia một lát, hắn liền dẫn đoàn người trực tiếp đến hiện trường vụ án.

Diêu Phẩm Nhàn dĩ nhiên cũng bước theo sau.

Thẩm Hàn Thanh liếc nhìn nàng, trong mắt ánh lên chút tò mò, bèn cất tiếng hỏi: “Phu nhân… không ở lại trong nhà Ngưu gia để xem cách họ chăm sóc hai đứa trẻ sao?”

Diêu Phẩm Nhàn vừa mới dồn tâm trí vào vụ án, lòng vẫn còn vương chút căng thẳng, không kịp giấu đi cảm xúc. Nghe Thẩm Hàn Thanh hỏi vậy, nàng chỉ có thể vội vàng giải thích: “Vừa mới nghe một chút về vụ án này, thật sự quá tàn nhẫn. Hơn nữa, hôm nay trời đã về chiều, không thể quay lại thành, ta nghĩ nên cùng đại nhân đến hiện trường xem xét một chút. Khi trở về, ta sẽ đến thăm Tiểu Đơn và Tiểu Song cũng chưa muộn.”

Thẩm Hàn Thanh dừng ánh mắt trên người nàng giây lát, rồi gật đầu, không phản đối: “Vậy thì phiền phu nhân vậy.”

“Không dám. Là ta quấy rầy đại nhân làm việc.” Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt và bước chân nàng không hề có chút do dự nào.

Lúc hoàng hôn buông xuống, Ngụy vương từ doanh trại trở về phủ thì được báo rằng vương phi vẫn chưa quay về. Không lâu sau, một thị vệ hối hả trở lại, bẩm rằng đêm nay vương phi sẽ không hồi kinh, vì trời đã muộn, nàng định sáng mai sẽ quay về.

Vốn dĩ việc vương phi ra ngoài một mình đã khiến Ngụy vương không yên tâm, nay lại nghe tin nàng nghỉ lại bên ngoài, lòng hắn càng thêm lo lắng, đứng ngồi không yên.

“Vương phi nói thế nào?” Ngụy vương đứng bật dậy, ánh mắt lạnh băng chiếu thẳng vào thị vệ đang quỳ dưới thềm.

Thị vệ không dám giấu giếm nửa lời, kể lại tường tận mọi chuyện.

Ngụy vương càng nghe, sắc mặt càng trầm xuống, đến khi câu chuyện kết thúc, gương mặt hắn đã tối sầm như mực.

Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề. Thị vệ cảm thấy có chuyện chẳng lành, lập tức quỳ sụp xuống, hai tay chạm đất, đầu dập mạnh một cái vang lên “thình” một tiếng.

“Thuộc hạ đáng chết! Là thuộc hạ sơ suất, không tròn trách nhiệm bảo vệ vương phi, xin Vương gia trách phạt!”

Ngụy vương vẫn không nói một lời, chỉ lạnh nhạt hỏi lại: “Vậy tức là… vương phi hiện giờ đang ở thôn Mã Ngưu?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.