Hiện trường vụ án không được bảo vệ, bây giờ đã không còn phát hiện ra được manh mối nào. Thẩm Hàn Thanh quan sát một vòng, chẳng điều tra được gì bèn dứt khoát quay người rời đi.
Nơi phát hiện thi thể nằm ở chân núi sau một ngọn núi, cách thôn không gần. Cả quãng đường đi và về, nếu đi bộ cũng mất gần nửa canh giờ. Đến khi đoàn người quay lại thôn Mã Ngưu, trời đã sẩm tối, hoàng hôn chỉ còn vương chút ánh đỏ nơi chân trời.
Trời đã vào đầu đông, nên trời tối rất sớm. Ban ngày, khi còn ánh mặt trời, dẫu mỏng manh cũng vẫn thấy được chút hơi ấm. Nhưng khi mặt trời vừa khuất, xung quanh lập tức trở nên âm u, lạnh lẽo đến gai người.
Cả thôn nhỏ như bị bóng tối nuốt chửng, cô tịch và trầm mặc. Hơi lạnh không chỉ thấm vào da thịt, mà dường như còn len lỏi vào tận trong lòng người. Diêu Phẩm Nhàn rốt cuộc cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu nổi: sự mệt mỏi và giá rét từ từ xâm chiếm cơ thể.
Từ nhỏ, dù trong phủ không được cưng chiều, nàng cũng chưa từng phải lo về ăn mặc. Sau này gả vào vương phủ, thân phận tôn quý, càng được sống trong nhung lụa, cẩm y ngọc thực, mọi thứ đều có người hầu kẻ hạ chăm sóc.
Trước kia, chỉ cần trời thoáng lạnh một chút thì đã có nha hoàn hoặc ma ma chủ động nhóm lò than, để phòng nàng luôn ấm áp. Bởi vậy, dù đã trải qua không ít mùa đông, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên Diêu Phẩm Nhàn thật sự cảm nhận được cái lạnh chân thực và khắc nghiệt của trời đông.
Trên đường trở về, nàng chỉ cảm thấy đôi chân lạnh buốt, vừa tê vừa đau. Cái đau ấy như xuyên thấu vào tận xương cốt, không phải là cái đau có thể dễ dàng chịu đựng. Diêu Phẩm Nhàn nghĩ, nếu còn không mau tìm một chỗ nào đó ấm áp để ngồi xuống, e rằng sẽ lạnh đến phát khóc mất.
Thanh Cúc vẫn luôn nắm chặt tay chủ tử, không ngừng xoa cho nàng để giữ ấm, nhưng dù cố gắng đến mấy, cũng chẳng ấm lên được bao nhiêu, cái lạnh đang thấm dần vào da thịt.
Trên đường trở về, Thẩm Hàn Thanh thỉnh thoảng liếc nhìn Diêu Phẩm Nhàn, đương nhiên là chú ý đến những điều ấy. Thật ra, trong lòng hắn có chút không hiểu, vì sao Ngụy vương phi không ở trong vương phủ, mà lại đến tận nơi thôn xóm sâu xa này.
Nàng nói mình nghe được về vụ án mạng này ở Thanh Lương Tự, thương cho hoàn cảnh của huynh muội kia nên muốn đến giúp đỡ. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy tất cả không đơn giản như vậy.
Nếu thật sự chỉ muốn làm việc thiện, chỉ cần sai nha hoàn mang ít bạc đến là được, đâu cần thiết đích thân lặn lội đến tận nơi hoang vu hẻo lánh thế này?
Nhưng nàng đã không nói lý do, hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Chỉ đành xem như nàng thật lòng muốn hành thiện tích đức.
Vốn dĩ định trở về trấn để nghỉ ngơi, ngày mai lại đến huyện nha môn một chuyến, xem xét lại một số hồ sơ vụ án và tìm thêm một ít tài liệu. Nhưng giờ đây...
Thẩm Hàn Thanh trầm ngâm một lúc, rồi nghiêng người, quay sang nói với vị Trưởng thôn vẫn đi theo sau lưng: “Hôm nay trời đã muộn, ta và những người này, e rằng đều phải ở lại một đêm trong thôn Mã Ngưu.”
Trưởng thôn vội vàng đáp lời: “Thẩm đại nhân, ngài quá khách sáo rồi. Có thể được đón tiếp ngài, là phúc khí của cả thôn Mã Ngưu chúng tôi.”
Trưởng thôn lại nói tiếp, giọng chân thành: “Ngài cứ yên tâm, trong nhà mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi. Ta đã sớm dặn phu nhân trong nhà sớm nhóm bếp sưởi ấm, chỉ đợi đại nhân ghé qua nghỉ ngơi thôi. Có điều...”
Trưởng thôn nhìn sang Diêu Phẩm Nhàn rồi hơi ngập ngừng, tiếp lời bằng giọng ái ngại:
“Chỉ e điều kiện trong thôn còn đơn sơ lắm, sợ rằng đại nhân và vị phu nhân đây sẽ khó mà quen được.”
Thôn trưởng từ đầu đã chú ý đến Diêu Phẩm Nhàn, mặc dù Thẩm đại nhân không giới thiệu vị phu nhân này là ai, nhưng nàng thật sự xinh đẹp đến mức không thể tin được. Trong suốt cuộc đời mình, ông chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có dung mạo tuyệt sắc như vậy, giống như là tiên nữ từ trên trời giáng xuống vậy... Vì thế, ông luôn lặng lẽ chú ý đến nàng.
Mặc dù Thẩm đại nhân không nói rõ nàng là ai, càng nhìn nàng, thôn trưởng càng cảm giác nàng không giống như những phu nhân bình thường. Nàng toát lên vẻ sang trọng, khiến ông nghĩ rằng nàng hẳn phải là một quý nhân nào đó, vì vậy, thôn trưởng liền kính cẩn gọi một tiếng "Phu nhân".
Thẩm Hàn Thanh không giới thiệu Diêu Phẩm Nhàn là vì hắn không biết phải giới thiệu thế nào. Tất nhiên là không thể nói nàng là vương phi, nhưng nếu nói nàng là bằng hữu hay người thân của mình... thì hình như cũng không hợp. Ngụy vương phủ... đâu phải là nơi hắn có thể dễ dàng giao thiệp được.
Nhìn thấy thôn trưởng này thật sự hiểu chuyện, Thẩm Hàn Thanh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản đáp: "Vậy làm phiền rồi."
Thôn trưởng với vẻ mặt hết sức kinh ngạc, vội vàng thúc ngựa tiến lên, nói: "Đại nhân, ngài nói vậy là quá khách sáo rồi. Ngài đến thăm nơi này, thật là vinh hạnh cho chúng tôi."
Thẩm Hàn Thanh khẽ gật đầu đáp lễ, rồi bước nhanh vài bước về phía Diêu Phẩm Nhàn. Hắn nghiêng người, hơi hạ giọng nói với nàng: “Trời đã tối, phu nhân e là không kịp quay về thành. Nếu giờ lại vội vã lên trấn hay vào thành tìm nơi tá túc, chỉ sợ càng thêm vất vả, lại phải chịu lạnh cả đêm. Hay là... đêm nay tạm nghỉ lại ở đây. Tuy nơi này điều kiện có hạn, nhưng nếu phu nhân không chê, mong người tạm chịu chút khổ sở.”
Con đường là do nàng tự chọn. Tuy quả thật cảm thấy có phần gian khổ, nhưng nàng không oán trách bất kỳ ai.
Huống chi, chỉ cần ở lại nơi này một đêm là được. Nếu mọi chuyện thuận lợi, ngày mai nàng có thể trở về thành.
“Thẩm đại nhân, ta có chuyện muốn nói riêng với ngài.”
Trước đó nàng đã nghi ngờ Ngưu Đại Tráng có vấn đề. Lúc đến hiện trường vụ án, nàng cố ý quan sát kỹ biểu hiện của hắn. Nàng nhận ra rằng, suốt thời gian Thẩm đại nhân tra án, Ngưu Đại Tráng luôn giữ vẻ căng thẳng, như có điều bất an. Thế nhưng, đến khi Thẩm đại nhân chẳng tra ra manh mối gì, nói muốn quay về thì... hắn lại như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng.
Phản ứng đó, rõ ràng là không bình thường.
Nàng không dám khẳng định Ngưu Đại Tráng chính là hung thủ, nhưng trong lòng cảm thấy chắc chắn hắn đang che giấu điều gì đó. Có lẽ là một bí mật, hoặc một uẩn khúc không tiện nói ra. Nàng nghĩ, nếu mình nói phát hiện này với Thẩm Hàn Thanh, biết đâu có thể mang đến một hướng suy luận mới, giúp ích cho việc phá án.
Xung quanh đều là người nhà: hoặc là thị vệ trong vương phủ, hoặc là người của nha môn, đều đáng tin cậy. Vì thế, hai người trao đổi riêng về vụ án cũng không lo bị kẻ có ý đồ nghe lén.
Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi đến, Thẩm Hàn Thanh theo bản năng bước chậm lại, nhẹ nhàng di chuyển đến phía gió thổi tới, dùng thân mình che gió cho nàng. Đợi khi cơn gió lặng xuống, hắn mới khẽ hỏi: “Phu nhân có điều gì phát hiện sao?”
Diêu Phẩm Nhàn đáp nhẹ: “Cũng không hẳn là phát hiện, chỉ là cảm thấy có vài điểm đáng chú ý, liền nghĩ nên nói ra, cũng không biết liệu có giúp được gì cho đại nhân không.”
Sau vài lời khách sáo, nàng dần đưa câu chuyện vào trọng tâm. Nàng kể lại những gì bản thân đã quan sát được khi ở nhà Ngưu Đại Tráng, và cả lúc đứng tại hiện trường vụ án - từng biểu cảm thoáng qua, từng chuyển biến nhỏ trong sắc mặt của Ngưu Đại Tráng, nhất là khi Thẩm Hàn Thanh thông báo không tra được manh mối gì và định quay về.
Thẩm Hàn Thanh nghe xong, ánh mắt khẽ động, không giấu được một tia kinh ngạc.
Hắn nhìn về phía Diêu Phẩm Nhàn, trên mặt không giấu nổi sự kinh ngạc: “Phu nhân, người thực sự đã nhận ra những điều này sao?”
Thực ra, Thẩm Hàn Thanh cũng đã sớm nhận thấy Ngưu Đại Tráng có gì đó không đúng, nhưng hắn lại không biểu hiện trên mặt. Hắn đã phá án nhiều năm, nếu như ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy mà không nhận ra, thì quả thật quá mất thể diện với vị trí quan chức tam phẩm của mình. Nhưng Ngụy vương phi thì khác.
Ngụy vương phi là một nữ tử xuất thân khuê phòng, nàng đâu có từng tiếp xúc với những tình huống như thế này.
Cả tháng trời, huyện lệnh ở huyện Mã cũng chưa điều tra ra được bất kỳ manh mối nào, thế mà Ngụy vương phi chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra điểm kỳ lạ... Thẩm Hàn Thanh thật sự không thể không thay đổi cách nhìn về nàng.
Nghe vậy, Diêu Phẩm Nhàn biết rằng vụ án này có lẽ đã gần đến bước cuối, nàng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.
“Ta chỉ là chú ý đến những biểu hiện nhỏ nhặt của người khác thôi, trùng hợp lại chú ý đến Ngưu Đại Tráng nhiều hơn. Nếu có gì sai sót, Thẩm đại nhân đừng cười chê, còn nếu đúng thì cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
Thẩm Hàn Thanh khẽ gật đầu, nói: “Phu nhân thông tuệ hơn người, lại tỉ mỉ cẩn trọng, sao thần dám cười chê. Thật ra, án này vốn không nên nói với người ngoài, nhưng đã đến mức này, nếu Ngụy vương phi có thể phát hiện ra manh mối, thần cũng không ngại phá lệ một chút." Hắn nhìn Diêu Phẩm Nhàn rồi tiếp lời: "Phu nhân đoán không sai, nếu suy đoán của thần không nhầm, thì quả thật là Ngưu Đại Tráng làm.”
Diêu Phẩm Nhàn vội vàng hỏi tiểu Ngũ: [Tiểu Ngũ, nếu Thẩm đại nhân là người suy đoán ra toàn bộ quá trình vụ án, vậy vụ này có tính là ta đã điều tra không?]
Giọng Tiểu Ngũ lập tức vang lên, nhanh nhẹn đáp: [Chỉ cần chủ nhân có tham gia vào quá trình điều tra, vậy thì dĩ nhiên tính là ngài đã tra ra.]
Diêu Phẩm Nhàn nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới quay lại đáp lời Thẩm Hàn Thanh: "Chỉ là, Ngưu Đại Tráng này vì sao phải dùng những thủ đoạn vũ nhục tàn nhẫn đến vậy để giết chết chính thê tử mình, sợ là vẫn phải nhờ đại nhân ngài tra xét thêm." Nghĩ đến cái chết của A Nga, lại càng đau lòng khi biết rằng nàng ấy có thể đã bị chính người chồng tàn nhẫn kia sát hại, Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy trong lòng nghẹn lại, không thể vui nổi.
Giữa phu thê mà lại có thể nảy sinh những mâu thuẫn gì? Đến nỗi phu quân lại ra tay giết thê tử. Hơn nữa, hắn không chỉ tàn nhẫn kết liễu sinh mạng của nàng ấy, mà còn tạo ra một hiện trường giả như thể nàng ấy bị kẻ khác giết, để lại thi thể trong tình trạng xấu xí, quần áo rách nát phơi ngoài hoang dã, rồi sau đó lại phê phán, đổ tội lên nàng ấy.
Đáng lẽ, người đàn ông ấy phải chịu trừng phạt nặng nề, nhận thiên đao vạn quả để đền tội mới có thể giảm bớt phần nào cơn hận trong lòng.
"Phu nhân yên tâm, thần có cách."
Mặc dù thôn xóm này chỉ có giường đất, không thể so sánh với sự tinh tế trong thành, nhưng may mắn là cũng khá ấm áp. Vừa vào phòng, Diêu Phẩm Nhàn ngồi xuống giường đất, cảm giác như mình vừa tìm được một con đường sống trong hoàn cảnh bế tắc, như thể sống lại vậy.
Lúc này, nàng mới chợt nhớ ra, nếu như một đêm nàng chưa về, không biết Vương gia sẽ phản ứng thế nào. Dù nàng không trực tiếp về báo, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Vương gia sẽ không vui khi biết nàng ngủ lại ngoài này.
Tuy vậy, hiện tại nàng cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.
Tiểu ngũ nói, chỉ cần vụ án này được phá, nàng sẽ có thêm ít nhất năm năm thọ mệnh. Nghĩ đến việc mình sẽ có thêm năm năm để sống, nàng cảm thấy vui vẻ, dù có chút gì đó khó nói thành lời.
Khi mọi thứ đã ổn thỏa, Thanh Cúc lo lắng hỏi: “Vương phi, nơi này... liệu có kẻ xấu nào không ạ?”
Trong phòng vẫn còn một chậu than đang cháy, là phu nhân của trưởng hôn mang vào. Diêu Phẩm Nhàn ngồi trên giường đất, cúi người đưa tay tới gần chậu than, cảm nhận hơi ấm từ đó lan tỏa, xua tan đi chút lạnh lẽo còn sót lại trong cơ thể.
“Yên tâm đi, có nhiều hộ vệ vương phủ như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.” Kỳ thật nàng còn muốn nói, Vương gia chắc chắn đã lén phái ám vệ bảo vệ nàng, nên nàng càng yên tâm hơn. Nhưng ám vệ là một bí mật giữa nàng và Vương gia, suy nghĩ một hồi, nàng quyết định không nhắc đến điều này.
Thanh Cúc suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng phải, với những hộ vệ đó, còn có gì phải lo lắng chứ?
“Chủ tử, ngài đang nghĩ gì vậy? Ngài có nhớ nhà không?” Thanh Cúc hỏi, ánh mắt đầy quan tâm: “Ngài nhớ vương phủ không? Nếu lúc này có thể trở về vương phủ nghỉ ngơi thì tốt biết mấy.”
Diêu Phẩm Nhàn mỉm cười: “Bảo là không lo thì chắc chắn là nói dối. Nhưng đã đến tận đây rồi, thì cũng không cần nghĩ nhiều nữa. Cũng chỉ là một đêm thôi mà, chịu chút là qua.”
Thanh Cúc cau mày, giọng đầy xót xa: “Nô tỳ chỉ thấy thương cho Vương phi. Ngài từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đã từng phải chịu đựng những điều khổ cực thế này bao giờ đâu? Nơi này… vừa đơn sơ, giường thì cứng như ván, làm sao ngài ngủ cho nổi?”
Diêu Phẩm Nhàn khẽ nhướng mày, vẫn là dáng vẻ ung dung đó: “Ngủ không được thì cứ thức, vừa hay có thể xem một vở kịch.”
Vừa rồi Thẩm đại nhân đã nói, đêm nay sẽ có hành động, muốn dụ Ngưu Đại Tráng mắc câu. Dù sao cũng khó mà ngủ yên, nàng nhất định phải thức để xem vở diễn này mới được.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động ồn ào, như có vó ngựa đạp đá, còn có tiếng ngựa hí và tiếng ghìm ngựa vang lên.
Diêu Phẩm Nhàn vừa nghe thấy vậy, liền nghiêng người nhìn ra ngoài, Thanh Cúc lập tức đứng dậy nói: “Nô tỳ đi xem thử có chuyện gì.” Nói xong, nàng liền vội vã chạy ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra. Một cơn gió lạnh lập tức ùa vào, nhưng chỉ một chốc sau, cửa lại “Kẽo kẹt” đóng lại.
Diêu Phẩm Nhàn tưởng Thanh Cúc đã quay lại và biết rõ tình hình bên ngoài, liền hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Nàng ngồi xếp bằng trên giường đất, cảm thấy cơ thể mỏi mệt, người hơi cúi về phía trước, chạm vào chậu than. Cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn cửa nữa.
Hỏi một câu mà không thấy Thanh Cúc trả lời, nàng mới tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa nhìn, nàng sợ đến mức suýt nữa không ngồi vững, suýt nữa cả người ngã vào trong chậu than.
May mắn, người đứng trước mặt phản ứng nhanh, một tay đỡ lấy nàng.
Khi ánh mắt nàng đối mặt khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, lòng nàng liền chột dạ. Bản năng khiến nàng cười lấy lòng, hỏi: “Vương gia... Sao ngài lại đến đây?”
Ngụy vương vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, đỡ nàng đứng vững rồi mới buông tay. Sau đó, hắn duỗi thẳng lưng, tay đặt sau thắt lưng. Bộ huyền y trên người hắn càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng, uy nghiêm.
Hắn rũ mắt, nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, nhưng ánh mắt không hề dịu dàng. Hắn không nói gì về việc nàng một mình đến nơi này, mà lại trừng mắt nhìn nàng, giọng điệu mang theo một chút trách cứ.
“Chỉ mới không gặp nhau một ngày, mà một tiếng “phu quân” cũng không gọi rồi sao?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.