Nếu có thể dùng lời lẽ phân rõ phải trái, thì hà tất phải động đao kiếm. Mà nếu có thể lấy chính chuyện cũ phản kích lại kẻ kia, vậy thì lại càng tốt.
Chuyện năm xưa tại Cảnh Vương phủ, những ai hiểu rõ nội tình đều biết, Từ đại nương không hề có lỗi. Bởi vậy hôm nay, Cảnh Vương phi vội vàng muốn vu oan cho bà, chẳng qua cũng chỉ là tâm thuật bất chính, chột dạ mà thôi.
Nha hoàn mà Cảnh vương phi sai đến, lời lẽ đều không dựa trên sự thực, rõ ràng là cố ý gièm pha. Nếu lúc này, Từ gia cho người bước ra giải thích, thì những chuyện năm xưa giữa bà và Cảnh Vương sẽ bị phơi bày thiên hạ, ai đúng ai sai, vừa nhìn liền rõ. Khi ấy, lời đồn sẽ tự khắc tan như khói.
Huống hồ, nếu Cảnh Vương phi đã không cần danh dự nữa, muốn làm lớn chuyện, thì Từ gia há lại sợ Cảnh vương phi?
Từ đại nương tử ngẫm nghĩ một lúc, cũng tự biết bản thân vừa rồi quá xúc động. Rõ ràng là đối phương đang dùng gian kế. Nàng ta cố ý khiêu khích, là muốn chọc giận bà, để bà ra tay trước, rồi sau đó dựa vào thân phận Cảnh Vương phi mà ép người, buộc và gánh tội động thủ vô cớ.
"May mà có ngươi ở đây." Từ đại nương cảm thán: "Vừa rồi ta suýt nữa để cơn giận làm mê muội đầu óc."
Diêu Phẩm Nhàn điềm đạm đáp: "Từ gia một nhà trung liệt, sao có thể để mặc nàng ta buông lời bôi nhọ? Lần này nàng ta sỉ nhục dì Thuần ngài, chẳng khác nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ta-khong-muon-lam/2742171/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.