Khi ta đến được khu rừng ở ngoại thành Trường An, mặt trời đã lặn, bầu trời đen sậm, ánh trăng lặng lẽ mà dịu dàng.
“Đi cả ngày trời, chẳng thấy bóng ma nào hết, lẽ nào gương Âm Dương chết tiệt đó lửa bản cô nương?” Ta tức giận đưa lời mắng nhiếc rồi bực bội đá bay hòn đá dưới chân. Nhìn khu rừng rậm rạp trước mặt, trong lòng ta bắt đầu thấy sợ.
“Xem ra những hình ảnh hiện lên trong gương Âm Dương không phải là thật, nơi này âm u hoang vắng thế, hai người họ làm sao có thể chạy tới nơi này đánh nhau? Đúng là đã khiến ta lo lắng thừa.” Ta tự trấn an bản thân. Khu rừng lúc này chìm trong yên tĩnh, chỉ nghe bên tai tiếng nước chảy róc rách, thi thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng rắn rết bò trên cỏ, tạo ra những tiếng cọ sát khe khẽ. Ta nhíu chặt đôi mày, vô cùng cảnh giác nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Gió nhẹ thổi qua từng cành cây tán lá xạc xào, như thể ma quỷ lởn vởn đâu đây. Trái tim ta đập cuồng loạn vì sợ hãi, cực kỳ hoang mang!
Đúng vào lúc ta đang định bỏ chạy, thì một tiếng tiêu vọng tới, trầm lắng mà xuyến xao.
Vì không hiểu âm luật, ta chỉ cảm thấy âm thanh nghe rất êm tai, dễ chịu. Nhưng sao giờ này lại có người thổi tiêu, thậm chí còn thổi một khúc thê lương đến vậy? Lẽ nào… không phải là người, mà là quỷ? Tiếng tiêu tiếp tục ngân vang, ta càng nghe lại càng thêm sợ hãi, hai bàn tay ướt đẫm mồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-than-trom/1646162/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.