Chầu cơm này, cả khách cả chủ đều vui vẻ.
Lục Thiếu Hoài chỉ thăm dò thái độ của Tần Thái. Cấp dưới trung thành với hắn hay trung thành với Nhân Gian, khác biệt rất lớn. Tuy rằng Bạch Cập không tỏ thái độ gì, nhưng cũng không có ý phản cảm, đều nằm trong dự đoán của hắn.
Bạch Cập là người có chủ kiến riêng, không giống các fan não tàn khác. Chỉ cần hắn không phản đối thì đã là chuyện tốt.
Đương nhiên Bạch Cập không phản đối, tuy Lão gia tử là sư phụ hắn, nhưng tình cảm thầy trò nhạt nhẽo. Nói cách khác, hắn không phải là loại người sẽ vì ai mà trả giá điều gì nhiều ít, dù cho Lão có ân sâu như biển, thì hắn vẫn khoang tay đứng nhìn mà thôi.
Quen biết hắn đã lâu, ngoài Nguyệt Hiện ra chẳng có ai khiến hắn đặt trong não.
Bọn họ liên tục nâng rượu, đồ ăn không đụng đến nhiều, Tần Thái bỗng nhíu mi ôm ngực. Lục Thiếu Hoài phát hiện kì lạ, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Thái lắc đầu, có chút khó hiểu. Trái tim của cô ngừng đập đã lâu, thay thế nó là dị mắt. Sao lại cảm thấy đau lòng chứ?
Nỗi đau ấy như kim châm, đến nhanh đi cũng nhanh. Tinh thần Tần Thái không yên, cuối cùng cô nhịn không nổi: "Tôi ra ngoài một chút."
Nhà ăn riêng có phòng nghỉ, thường để cho các khách nghỉ ngơi sau khi dùng bữa. Lúc này Tần Thái đang ngồi trên sô pha, lát sau liền nghiêng người nằm lên bàn trà để ngủ.
Ngủ chưa lâu, trước mắt cô liền xuất hiện vài tờ tiền giấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-quoc-mau-xam/1876195/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.