- Sư phụ, có việc này đệ tử thắc mắc trong lòng đã lâu. Người đã từng nói được một người nhờ đến dạy võ nghệ cho Quân Nam nhưng đồ nhi không thân không thích, lúc gặp người cũng không từng có bạn bè nào. Vậy ai có thể vì một kẻ xa lạ như đồ nhi mà nhờ được sư phụ?
Lục Quang Triết khẽ cười, vỗ nhẹ vai y:
- Ngươi đừng thắc mắc nhiều quá. Người đó tốt với người, hẳn là bằng hữu, không phải là kẻ địch.
Lão nói xong liền tung mình đu theo sợi dây rời khỏi giếng khô. Quân Nam nhìn theo, sư phụ này quả nhiên là một kẻ thần kì bí hiểm! Y đóng lại cơ quan ở thành giếng rồi cũng men theo dây rời khỏi giếng khô trở lại phòng khách. Sáng sớm hôm sau cũng từ giã Khát Chân trở về.
Trong Trịnh phủ, Hồ Hy Mẫn đang ngồi ở tiền sãnh. Lão quản gia lẽo đẽo đi theo sau nàng năn nỉ:
- Quận chúa à, xin người hồi phủ một chuyến đi! Phu nhân đã căn dặn, người nói rất nhớ quận chúa! Đã hơn một tháng rồi người không về, phu nhân là mong nhớ rồi đó!
Hồ Hy Mẫn vừa ăn điểm tâm, vừa lười nhác nói:
- Không về đâu. Mẫu thân dạo gần đây cứ gặp là đều giáo huấn ta! Ta thật sự không muốn về nữa!
Nàng miệng thì nói vậy, nhưng thật ra mẫu thân nàng nào có giáo huấn gì nàng. Chỉ là hỏi nàng về chuyện quan hệ giữa nàng và Quân Nam. Nếu là trước kia, nàng hiển nhiên phùng mang trợn má, chán ghét nói xấu y đủ điều. Nhưng lúc này, nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-menh-nam-bien-nu/1518408/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.