[Trấn Thiên Quan (16)] Editor: Gấu Gầy Đến lúc này, Lâm Trường Minh thật sự có chút bội phục Giang Lâm Trai. Hắn ta mấp máy môi: "Sư phụ, tuy người không màng đến chức chưởng môn, nhưng lại thích hợp làm chưởng môn hơn rất nhiều người. Những điều người nói ai cũng biết, nhưng nếu một ngày tai họa ập đến, e rằng chẳng mấy ai làm được." Giang Lâm Trai bình tĩnh nói: "Ta cũng chỉ nói vậy thôi. Ngươi còn ngủ nữa không?" Lâm Trường Minh nói: "Không ngủ được nữa, trời sắp sáng rồi, con phải dậy nấu cơm cho người." "Vậy ngươi đi ngay đi," Giang Lâm Trai không hề tỏ ra áy náy, "Hôm nay ăn gì?" Lâm Trường Minh thở dài, hắn ta bắt đầu thương cảm cho Gian Di, không biết trước đây trên núi Bắc Lộ Gian Di sống kiểu gì nữa, ngày ngày mở mắt ra nhắm mắt lại không phải đang hầu hạ sư phụ thì cũng chuẩn bị hầu hạ sư phụ. Hắn ta ngồi dậy, ra ngoài rửa mặt: "Con đi mua thức ăn trước, sáng nay ăn cháo nhé." Vì không tìm được cơ hội ám sát, Lâm Trường Minh cứ thế sống qua ngày. Ngày nào hắn ta cũng dậy sớm nấu cơm cho Giang Lâm Trai, sau đó Giang Lâm Trai sẽ kiểm tra kiếm pháp của hắn ta. Hắn ta vốn dĩ không biết dùng kiếm, sau khi chết mười mấy lần cũng học được cách giả vờ cho giống. Dần dần, ban đêm ngoài tiếng mưa, còn có thêm tiếng người nói chuyện và tiếng chó sủa, cả thành nhỏ càng ngày càng giống thật. Thấm thoắt vài tháng trôi qua, hoa Vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856424/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.