[ N gàn vạn mưu kế] Editor: Gấu Gầy Dương thọ được nối tiếp, Tiểu Lạc Tư lập tức suy yếu, cậu vốn đã vì Tiểu Minh Trạc mà chịu đựng đau đớn, giờ lại càng thêm mệt mỏi. Minh Trạc một tay đỡ lấy Tiểu Lạc Tư mặt mày tái nhợt, một tay giật mạnh dây rối. Thiên Lôi mất hiệu lực, ngọn lửa do Minh Hi đốt lên dần dần tắt ngúm. Gió từ trên người Văn Huân thổi đến mang theo mùi hôi kinh tởm tràn ngập đất trời, đẩy tro tàn về phía Minh Trạc. "Từ xưa đến nay, giữa trời đất này, người thật sự xứng đáng với danh hiệu 'Quân vương' chỉ có một." Văn Huân chắp hai tay lại, khi mở ra, trong lòng bàn tay đang dán một lớp mặt nạ giấy trắng mới. Gã không còn mặt nạ che đậy đã lộ ra hình dạng không phải người, nhưng giọng nói vẫn là giọng của Minh Hàm: "Nhớ năm đó, Quân chủ dẫn dắt đội Báo binh của Quang Châu, lệnh thần giam quỷ, bình định tai họa, trấn áp yêu ma, thật là oai phong lẫm liệt. Đáng tiếc, đáng tiếc, dù bà ta có thể sai thần sai khiến quỷ, làm người đứng đầu thiên hạ, nhưng vẫn không thoát khỏi quy luật tự nhiên, cuối cùng vẫn phải hóa thành một nắm đất vàng. Hai~!" Gã nhìn chằm chằm vào mặt nạ giấy trắng trong lòng bàn tay, từ trong thân xác đoạ thần phát ra tiếng thở dài thật sự của Minh Hàm. Đoạ thần, hay gã, lẩm bẩm tự hỏi: "Chẳng lẽ thân là người phàm, cuối cùng đều phải chết sao? Kẻ yếu chết là vì bọn họ cam tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856459/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.