[Khách Đủ Mặt, Kịch Bắt Đầu] Editor: Gấu Gầy "Lần trước nghe nói ngươi xuống núi, hình như là hai mươi năm trước." Trước con đường thông thiên, một trưởng lão áo vải đứng đó. Ông ta cầm cây trượng đầu cá, dáng vẻ già nua: "Tiểu Tuyết Tình, đã lâu không gặp." "Hoàng trưởng lão," Giang Tuyết Tình rất lễ phép, "Ông nhớ nhầm rồi, lần trước ta xuống núi là năm năm trước." "Ồ, năm năm trước, vậy Giang Tứ mới bị nhốt năm năm thôi sao?" Hóa ra vị trưởng lão này không ai khác, chính là Hoàng Ích, người từng cùng Giang Sương Khách trấn giữ Thiên Hải. Trăm năm trôi qua, ông ta vẫn còn sống, chỉ là tóc đã bạc trắng, đi lại phải chống gậy. Ông ta run rẩy bước lên bậc thang, không quên nói: "Sao ta nghe Ninh Tuân kể, Giang Tứ đã được thả, đang chạy khắp nơi dưới chân núi?" Giang Tuyết Tình đỡ ông ta: "Lần này sao không thấy Ninh Tuân đi cùng?" "Nó muốn tìm Ca Man nhà các ngươi luận kiếm, chẳng biết chạy đi đâu rồi." Hoàng Ích đi hai bước, thấy Giang Tuyết Tình cười, bỗng hiểu ra, "Tốt lắm, tiểu nha đầu nhà ngươi, dám lừa lão già này. Là hai mươi năm trước đúng không? Giang Tứ và Huyền Phục đánh nhau ở Liên Phong, ngươi vội đi đón nó." "Đúng là chuyện đó," Giang Tuyết Tình cảm thán, "Ông nhớ dai thật đấy." Hoàng Ích nói: "Mấy năm gần đây trí nhớ của ta không tốt lắm, nhưng chưa đến mức lú lẫn. Giang Tứ xuống núi rồi, vậy Ca Man đi đâu?" Giang Tuyết Tình nhìn lên trời: "Nếu thuận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856478/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.