[Trước Dòng Thời Gian] Editor: Gấu Gầy Khổng Bái Bì cảm thấy kinh ngạc, nhưng có Huyền Phục ở đây, dù Lý Tượng Lệnh đến thì đã sao? Gã trấn tĩnh lại, còn mỉa mai: "Lý chưởng môn đúng là khách quý, lần nào cũng thong thả đến muộn." Giang Trạc mặc áo choàng cá lửa nổi bật, y không ngồi xuống mà nhìn Khổng Bái Bì: "Rõ ràng bọn ta đến ba người, sao ngươi chỉ chào Lý Tượng Lệnh?" Khổng Bái Bì phẩy tay áo: "Tối nay trăm tông môn tụ hội, luận tư cách, ngươi chưa xứng nói chuyện với ta." Lạc Tư đặt hòm gỗ xuống, tóc đen hơi ướt, nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn càng đậm. Hắn nghiêng đầu, không thèm để ý đến mọi người: "Tri Ấn, gặp sư phụ vui quá nên hòa nhã với cả chó mèo ven đường luôn à." Giang Trạc phe phẩy U Dẫn, đôi mắt hổ phách ánh lên hơi nước bên ngoài điện, ẩm ướt mông lung. Y khép hờ mắt nhìn cây quạt, chẳng coi ai ra gì: "Ai nói không phải chứ. Thiếu gia bằng lòng cho hắn cơ hội nói vài câu, nhưng hắn lại không thèm." Cảnh Luân chỉ vào Giang Trạc, nghiến răng nghiến lợi: "Giang Tri Ẩn, ngươi còn dám đến đây!" Bím tóc Ca Man đung đưa giữa không trung: "Lời này của ngươi thật vô nghĩa, ngươi nên nói, 'Giang Tứ, có phải ngươi đã giết huynh trưởng của ta không', đó là sự thật, hắn chắc chắn sẽ gật đầu, rồi ngươi chẳng cần phí lời, cứ thẳng tay động thủ. Hắn là tên thiếu gia hách dịch, thấy ngươi ra tay chẳng những không giải thích mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856479/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.