“Hồng Ngọc gả cho Tư Mã Cường cũng không lâu lắm, nói vậy Lưu phi nương nương cũng chỉ được sủng ái thời gian không lâu.” Mộ Dung Phong nhẹ giọng hỏi.
“Cũng có mười năm.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói, “Huynh đệ bọn ta bốn người, Tư Mã Triết lớn tuổi nhất nên làm Đại ca, khi cùng Hồng Ngọc mến nhau y vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô. Tư Mã Cường cùng tuổi với Đại ca, nhưng nhỏ hơn một tháng. Lúc đó Lưu phi vẫn còn là một nữ tử hai mươi, dung mạo quyến rũ, tuy là mỹ nhân nhưng có Tư Mã Cường là do một lần Hoàng thượng ngẫu nhiên qua đêm. Nếu không có tâm kế thì làm sao một bước bước đến địa vị như hôm nay.”
Mộ Dung Phong suy nghĩ một hồi, rồi nói, “Ta thật nhìn không ra Tư Mã Cường lại là người lãng mạn, trong suy nghĩ của ta những gì Nhã Lệ công chúa miêu tả y thật không sai, là một kẻ đầu gỗ, nhưng thật không ngờ y cũng có lúc như thế khi còn trẻ. (E: ạch, Tư Mã Cường cũng đâu lớn hơn Nhuệ ca là bao đâu ~.~) Nghĩ đến cũng thấy thú vị, nhưng cũng không thể đổ hết cho Tư Mã Cường và Lưu phi, ai bảo lúc đó Đại ca của ngài không có mặt.”
“Nếu không phải lúc đó Tư Mã Cường làm quá mức ngoan độc thì ta sẽ không cáu giận cho đến tận bây giờ.” Có thể nghe được chút khinh thường trong giọng nói của Tư Mã Nhuệ, “Lúc trở về Hồng Ngọc có nói về tình hình khi đó. Nàng ta đang đi thì có mấy tên côn đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/807979/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.