Mặt trời xuống núi, nhiệt độ không cao như ban ngày. Chung Ngôn thả mấy viên đá vào cốc cà phê, vừa uống vừa tới cạnh Khâu Mộng Trường.
Khâu Mộng Trường đang cầm kẹp gảy than trên bếp nướng. Chung Ngôn nhìn chán chê, mở miệng: “Nãy trên đường đi tôi thấy chỗ cho thuê trại có bán kem. Ông qua đó xem với tôi đi.”
Hoàng Dương cúi đầu bận rộn luôn tay, không cả ngẩng lên đã bảo: “Sắp ăn thịt rồi còn kem gì tầm này.”
“Tôi đang nóng thấy mẹ nóng đây này.”
“Rồi rồi, ông đi cùng cậu ta đi.” Hoàng Dương lấy kẹp trong tay Khâu Mộng Trường, “Để tôi, mua thêm mấy cái đi, tôi cũng muốn ăn.”
Khi họ rời đi, Lương Đồng đang ngồi trên ghế gấp xem điện thoại ngẩng lên, ánh mắt chuyển tới Khâu Mộng Trường, hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Đi mua kem.”
“Chỗ này có bán kem á?”
“Ở chỗ cho thuê trại.”
Lương Đồng “À” một tiếng.
“Cậu ăn kem gì?”
“Tôi không ăn.” Lương Đồng đáp.
Chỗ cho thuê trại không xa, đi bộ chừng năm phút là tới. Sắc trời dần tối. Có lều đã lên đèn.
Chung Ngôn và Khâu Mộng Trường đi trên đường, dần cách xa mọi người.
Chung Ngôn bỗng bảo: “Tôi có chuyện cần nói với ông, không biết ông nghĩ sao.”
“Chuyện gì?”
“Ông có thấy cậu chủ tịch kia có ý với ông không?”
Khâu Mộng Trường cười không đáp.
“Ông cười cái gì? Không phải cậu ta nói với ông rồi đấy chứ?”
Khâu Mộng Trường lắc đầu, ngoảnh lại hỏi: “Ông bảo tôi đi mua kem là để nói chuyện này à?”
Chung Ngôn ừ: “Tôi không tin cậu ta không có ý gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ky-kinh/1178638/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.