rên xe, Khâu Mộng Trường hỏi Lương Đồng: “Đi siêu thị không?”
“Đi siêu thị làm gì?”
“Mua đồ dùng vệ sinh cá nhân.”
Lương Đồng cong cong khoé miệng: “Hôm nay anh định cho em ở lại à?”
Khâu Mộng Trường cười: “Đừng biết rõ còn làm bộ, chẳng lẽ anh mời em về nhà uống trà chắc?”
“Vậy anh muốn làm gì?”
Khâu Mộng Trường không muốn làm gì cả. Trên đầu Lương Đồng còn đang bị thương. Anh còn có thể làm gì Lương Đồng. Anh chỉ cảm thấy, nếu đã bước vào quan hệ yêu đương rồi thì ở nhà bạn trai qua đêm là một chuyện hết sức bình thường và sớm muộn gì bọn anh cũng sẽ sống chung với nhau.
Khâu Mộng Trường trêu cậu ấy: “Còn có thể làm gì, ôm, hôn, nhấc lên cao.”
Lương Đồng nhìn thẳng phía trước, cười thầm: “Anh nhấc được em à?”
“Về nhà có thể thử xem.”
Vào siêu thị, hai người đi thẳng tới khu nhu yếu phẩm hằng ngày. Hàng hóa trên kệ khiến người xem hoa cả mắt. Lương Đồng cảm giác mình không phân biệt được loại nào với loại nào. Anh xem báo cáo còn không mất sức đến vậy.
Khâu Mộng Trường thấy anh nhíu mày, biểu cảm vừa mù mờ vừa khó hiểu thì không khỏi bật cười.
Vị chủ tịch lớn này khéo còn chẳng phân biệt được đâu là sữa tắm đâu là dầu gội ấy chứ.
“Chưa đi siêu thị bao giờ à?” Khâu Mộng Trường hỏi anh.
Lương Đồng bảo: “Ít khi đi lắm.”
Nói đúng ra chắc tính là hồi nhỏ anh đi cùng mẹ. Siêu thị thuốc tập đoàn Hoàn Hạ là loại hình siêu thị quy mô lớn. Anh tới chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ky-kinh/1178682/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.