Ở phía bắc thành phố J, đêm đó, Khương Tư Ý chìm vào một giấc ngủ nặng trĩu. Trái ngược hoàn toàn với không khí trong căn biệt thự xa hoa phía tây.
Phàn Thanh nhẹ nhàng đi ra sân, giọng nói hạ thấp hết mức để nghe điện thoại của Lâm Tuyết Bạc.
"Sếp ngủ rồi ạ."
"Ngủ rồi?"
Lâm Tuyết Bạc đầu dây bên kia như bị sốc điện. Bà chợt nhận ra dạo này mình không làm phiền con gái, cũng chẳng động tay vào công việc của con. Bà không thể tin con bé lại lấy giấc ngủ làm cớ để né tránh.
"Ngủ thật à? Chưa đến một giờ sáng mà?"
Bởi thời điểm Lâm Gai ngủ sớm nhất là hai giờ. Mất ngủ cả đêm là chuyện thường ngày ở huyện. Ngủ vào giờ này, Lâm Tuyết Bạc chẳng trách lại nghĩ con gái không muốn đoái hoài đến mình.
"Mới từ nhà cô Khương về, tắm xong là ngủ luôn ạ."
"Cô Khương nào?" Giọng bà sắc lạnh, như một lưỡi dao.
"Khương Tư Ý ạ."
Lâm Tuyết Bạc im lặng vài giây, rồi khẽ "ừm", đủ để Phàn Thanh biết bà đã nắm được thông tin.
Sau khi cúp máy, bà vẫn đứng đó, nắm chặt điện thoại trong tay, đôi mắt mơ hồ. Bỗng nhiên, chồng bà, Khổng Úc Sâm, chầm chậm đi tới từ phòng ngủ chính. Ông dừng lại trước cửa phòng vợ, ông mở hờ cửa, rồi lên tiếng hỏi: "Khương Tư Ý? Con bé đó hả? Vợ sắp cưới của Stella?"
Lâm Tuyết Bạc không đáp. Bà biết thừa Khương Tư Ý đã hủy hôn, thế nên chẳng muốn dây dưa thêm với Khổng Úc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ninh-vien/2936806/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.