Giọng nói của Lâm Gai kéo Khương Tư Ý về thực tại. Cảm giác ấm áp từ vầng trán và cánh tay đang siết chặt quanh eo người kia khiến cô choàng tỉnh, nhận ra mình đang vùi mặt vào lòng Lâm Gai trong cái ôm thật chặt. Một tay Lâm Gai đang đặt nhẹ trên lưng cô, tay kia ôm gọn lấy Tuyết Cầu.
Cái ôm gần gũi khiến Khương Tư Ý chợt nhận ra, rất lâu rồi cô chưa được ai vỗ về như thế.
Bị kẹp giữa hai người, Tuyết Cầu trông thảm thương, đôi mắt ươn ướt, gương mặt như mới đi đưa đám về.
Thấy Tuyết Cầu đã an toàn, lại nhìn cảnh hai cô gái, dì Liễu hiểu ra, khẽ mỉm cười rồi đứng lại từ xa, không làm phiền họ.
Bờ sông còn có người qua lại, ngượng ngùng dâng lên khiến Khương Tư Ý vội buông Lâm Gai. Cô luống cuống lau nước mắt, đoạn ôm Tuyết Cầu vào lòng, kiểm tra kỹ lưỡng xem nó có bị thương ở đâu không.
Lâm Gai từ tốn thu tay về.
"Chị xem rồi, nó không sao, bị sợ chút xíu thôi à."
Lúc này, Tuyết Cầu dường như cũng hoàn hồn. Về lại vòng tay quen thuộc của mẹ, nó r*n r* một cách tủi thân, dụi dụi cái đầu ướt sũng vào lòng Khương Tư Ý. Vẻ đáng thương ấy khiến dì Liễu đứng cạnh cũng phải buột miệng "thương quá".
Lâm Gai thấy dì Liễu đi cùng Khương Tư Ý, cô lịch sự gật đầu chào. Dì Liễu mỉm cười đáp lại, tò mò rằng cô này là ai vậy ta? Trông xinh đẹp như ngôi sao, lại lễ phép. Cái ôm ban
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-ninh-vien/2936809/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.