Cuối cùng Ôn Từ đành phải bắt taxi, đem chiếc xe đạp nhét vào cốp xe. Cô mệt đến không còn sức lực, chân vẫn còn run rẩy. Nếu phải đạp xe đạp một tiếng đồng hồ về nhà, ngày mai chắc không cần đi làm nữa. Taxi chạy từ tòa cao ốc đến con hẻm nhỏ. Ôn Từ không muốn bảo tài xế chạy vào sâu, hàng xóm quá quen thuộc, thấy cô lấy xe đạp từ cốp xe ra thế nào cũng sẽ hỏi han đủ điều. Đúng như dự đoán, Ôn Từ vừa đẩy xe đạp được vài bước đã bị gọi giật lại. Ngước lên nhìn, không ai xa lạ, chính là mẹ cô. Bà Ôn vừa đổ rác về, đang đứng tán gẫu với mấy người hàng xóm. Thấy cô, hàng xóm cười nói: “Ôn Từ đã về rồi à? Trời ơi, gầy quá. Nhưng mà càng gầy càng xinh.” “Làm cô giáo, ngày nào cũng dạy trẻ con, mệt lắm, không gầy sao được.” Mẹ cô cười tươi đáp lời, rồi quay sang nhìn cô, “Sao hôm nay về muộn vậy? Mẹ nấu canh để dành cho con đó, trong nồi, mau vào uống đi.” Ôn Từ chào hỏi hàng xóm, mỉm cười: “Dạ, con vào nhà đây.” Đi được vài bước, vẫn nghe thấy tiếng người nói chuyện phía sau. “Nhà chị giỏi thật, cả nhà đều là nhà giáo nhân dân, ghê thật.” “Trời ơi, có gì đâu mà ghê…” Ôn Từ về đến nhà, ba cô đang ngồi đọc sách trong phòng khách, nghe tiếng động cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Về rồi à?” “Dạ.” “Uống canh trong nồi đi.” Ôn Từ vừa bước vào bếp, ông lại lên tiếng, “Phó hiệu trưởng có nói với ba, hôm nay con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790776/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.