Ôn Từ không kịp đáp lời, cuối cùng chỉ nghẹn ngào nói được một câu: “Cái gì cũng được, cảm ơn anh.” Chu Vụ chọn cơm nắm, gọi thêm ít lẩu Oden và hai hộp đồ ăn khác. Trong lúc chờ tính tiền, qua lớp kính trong suốt của cửa hàng tiện lợi, Chu Vụ nhìn về phía chiếc xe của mình. Ôn Từ vẫn còn cúi gằm mặt, anh không thể nhìn thấy cô. Ôn Từ dễ đỏ mặt lắm, thường thì chỉ cần hôn một cái, tai cô đã ửng hồng. Trước đây Chu Vụ cứ nghĩ đó là do thể chất. Mỗi lần họ làm chuyện ấy, dù cơ thể Ôn Từ đỏ ửng nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh, anh nói gì cô cũng phối hợp, chỉ nhắm chặt mắt, cắn môi, đến cuối cùng mới phát ra chút âm thanh. Bây giờ nhìn lại thì có vẻ không hoàn toàn như vậy. Nhận đồ từ nhân viên thu ngân, Chu Vụ thu lại nụ cười, quay người đi về phía xe. Cửa xe vừa mở, nghe thấy tiếng động Ôn Từ lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đã trở lại bình tĩnh. “Em ăn mấy món này được không?” Chu Vụ hỏi. Ôn Từ: “Được ạ, cảm ơn anh.” Để giảm bớt sự ngượng ngùng, suốt dọc đường Ôn Từ cố gắng ăn cơm. Nhưng thói quen ăn uống của cô quá cẩn thận, cứ thế gặm nhấm, đến khi nhìn thấy tòa khách sạn, cơm nắm trong tay vẫn chưa hết được nửa. “Không sao đâu, từ từ mà ăn.” Chu Vụ chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, “Lên phòng rồi ăn cũng được, anh không vội.” “…” Ôn Từ má phụng phịu, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vâng.” Chu Vụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790778/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.