Chiều thứ bảy, Ôn Từ đến trung tâm thương mại để mua quà sinh nhật cho Tần Vận. Trước khi mua, cô nhắn tin hỏi ý kiến Đậu Dĩ Tình. Cô bạn thân trả lời: “Được nhận lời chúc sinh nhật từ tớ đã là phúc ba đời của cậu ta rồi, còn đòi quà cáp gì nữa? Mơ đi!” Tuy miệng nói vậy nhưng Ôn Từ biết Đậu Dĩ Tình chỉ cứng miệng chứ lòng mềm. Đúng như dự đoán, ngay sau đó cô ấy nhắn tiếp: “Thì mua đại cái gì cho có vậy.” Cuối cùng Đậu Dĩ Tình còn dặn thêm: “Nghe nói party tối nay tổ chức ở biệt thự trên đồi đấy. Không bắt mày phải ăn diện lồng lộn đâu nhưng đừng có mặc quần jean đi là được.” Ôn Từ cười đáp: “Ok, tớ sẽ cố gắng để không quê một cục”, rồi chọn một hộp trang sức thủ công tinh xảo. Lúc nhận lời Tần Vận, Ôn Từ đã tính là chỉ đến lộ mặt, tặng quà chúc mừng xong là kiếm cớ về sớm, giống như mọi lần đi họp mặt với đồng nghiệp thôi. 5 giờ 30 chiều, Ôn Từ trang điểm nhẹ nhàng, đứng trước gương đi thử đôi giày cao gót mà cô không nhớ đã bao lâu không mang. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng không tay. Khác với mấy chiếc váy thường ngày, chiếc này có phần eo thon gọn nổi bật, phần trên ôm sát, tôn lên đường cong quyến rũ của Ôn Từ. Đây là váy hiệu đắt tiền do Đậu Dĩ Tình tặng, cô chỉ mặc một lần hồi 20 tuổi. Mẹ cô cho rằng nó hở hang quá nên bảo ít mặc. Nói là ít mặc nhưng sau đó Ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790783/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.