🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hướng Tao Nhã mặc một bộ đồ đơn giản,áo thun và quần đùi rộng kiểu đi biển, tất cả đều ướt sũng như vừa từ hồ bơi bước lên. Anh ta vẫn giữ được vẻ ngoài như ngày cưới năm nào – khuôn mặt trắng sáng điển trai, mái tóc ngắn thoải mái thanh lịch. Nụ cười ấm áp lễ độ vẫn không thay đổi, vẫn như người lớp trưởng chu đáo thời cấp ba năm xưa. Có điều thân hình anh giờ vạm vỡ hơn trước nhiều, cơ bắp cuồn cuộn ẩn hiện dưới lớp áo thun ướt dính sát người. Ôn Từ hơi ngạc nhiên, lịch sự đứng dậy: “Lớp trưởng, lâu quá không gặp.” Hướng Tao Nhã đã quen với cách gọi này của mọi người nên cũng không sửa, chỉ cười đáp: “Hôm nay cậu đẹp lắm.” Ôn Từ nghĩ anh chỉ khách sáo nên đáp: “Cảm ơn cậu.” “Còn tôi thì sao hả lớp trưởng?” Đậu Dĩ Tình thò đầu ra hỏi. Hướng Tao Nhã nhanh nhảu: “Cậu vẫn luôn đẹp mà.” Đậu Dĩ Tình lúc này mới hài lòng gật đầu. Ngay lúc đó, một người lạ nằm ở ghế bên cạnh Ôn Từ đột ngột đứng dậy nhảy xuống hồ, nước bắn tung tóe lên bờ. Ôn Từ định nghiêng người tránh thì Hướng Tao Nhã đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt cô, che chở khỏi những giọt nước bắn lên. “Tớ ngồi đây được không? Không làm phiền các cậu chứ?” Hướng Tao Nhã lịch thiệp chỉ vào chiếc ghế vừa bỏ trống. “Được,” Ôn Từ đáp ngay, “Không phiền đâu” Hướng Tao Nhã ngồi xuống: “Tớ không ngờ các cậu cũng tới đây.” Anh ta nhớ mối quan hệ giữa họ với Tần Vận không thân thiết lắm, đặc biệt là Đậu Dĩ Tình còn không ưa Tần Vận. “Nói thật tôi cũng không ngờ.” Đậu Dĩ Tình chợt nhớ ra điều gì đó, “À đúng rồi lớp trưởng, lúc cậu cưới, tôi đang học ở tỉnh khác nên không đến được. Tôi xin chúc mừng hạnh phúc muộn nhé, dù có hơi trễ.” “Trễ thật,” Hướng Tao Nhã cười, “Nhưng vẫn cảm ơn cậu. Tớ nghe Vi Vi nói hai cậu giờ đều dạy ở trường Giang Thành phải không?” “Không,” Ôn Từ đáp, “Tớ dạy lớp 3 ở phân hiệu tiểu học. Chỉ có Dĩ Tình mới dạy ở trung học Giang Thành.” “Cũng gần như vậy thôi, dù sao cũng là một trường mà.” “Thôi đừng nhắc đến trường nữa, đầu tớ lại sắp đau rồi —” Đậu Dĩ Tình chớp mắt hỏi, “Lớp trưởng, sao lần trước kỷ niệm ngày thành lập trường cậu không đến vậy?” Nét mặt Hướng Tao Nhã thoáng có chút khó xử. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường: “Cũng như cậu thôi, lúc đó tớ đang ở ngoài tỉnh, không về được.” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “Phải rồi, giờ cậu là ông chủ công ty, bận rộn mà.” Chuyên trò là một trong những thú vui của Đậu Dĩ Tình. Với công việc giáo viên khá thoải mái và việc Đoạn Vi có nhiều bạn bè chung với Hướng Tao Nhã, cô luôn có thông tin mới nhất. Nghe nói sau khi yêu Đoạn Vi, ngay cả thực tập đại học Hướng Tao Nhã cũng làm ở công ty nhà cô ấy. Sau khi tốt nghiệp anh ta cũng thuận lợi vào làm việc ở đó. Mọi người đều nghĩ không quá hai năm nữa, anh ta sẽ được ông bố vợ tương lai đề bạt lên làm quản lý cấp cao. Nhưng không ngờ sau khi cưới không lâu, Hướng Tao Nhã lại rời khỏi công ty nhà vợ để tự mở một công ty nhỏ. “Đâu có gì to tát, chỉ là người khởi nghiệp nhỏ thôi.” Hướng Tao Nhã khiêm tốn đáp. Ăn xong đồ nướng, Đậu Dĩ Tình lại thấy bên kia có mấy loại trái cây tươi: “Tớ đi lấy ít dưa hấu về giải ngấy nhé. Ôn Từ, giữ chỗ giúp tớ.” Sau khi Đậu Dĩ Tình đi, không gian cuối cùng cũng yên tĩnh hơn. “Cậu ấy vẫn y như ngày xưa. Cậu còn nhớ không, hồi đó trong nhóm thực hành môn Sinh học của chúng ta, lúc nào cậu ấy cũng là người nói nhiều nhất.” Hướng Tao Nhã cười nhớ lại, “Cuối cùng cả nhóm mình bị thầy phạt đứng.” Ôn Từ mỉm cười: “Tớ nhớ.” “Thời gian trôi nhanh thật, thoắt cái mà chúng ta đã rời trường cấp ba lâu đến vậy rồi.” Hướng Tao Nhã cảm khái, trong ánh đèn mờ nhìn về phía cô, “Lần trước ở đám cưới tớ bận quá, không có thời gian trò chuyện nhiều với cậu. Mấy năm nay cậu sống thế nào? Công việc ổn chứ?… Có bạn trai chưa?” Chu Vụ vừa lên lầu đã có người tiến đến mời thuốc. Anh lắc đầu từ chối. Tần Vận thấy vậy vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, ra hiệu mời anh lại. Họ ngồi trên chiếc sofa kiểu ban công nửa mở, bên dưới là hồ bơi tầng một. Bên cạnh còn có cả một cầu nhảy được thiết kế riêng kéo dài ra ngoài, có thể nhảy thẳng xuống hồ bơi từ trên cao. Chỉ là hiện tại ban công chật kín người, nhất thời không thể thấy rõ cảnh tượng bên dưới. Rõ ràng Tần Vận ngồi ở giữa sofa, nhưng vừa khi Chu Vụ ngồi xuống, chân dài duỗi ra thoải mái, bờ vai rộng của anh như chiếm hết không gian. “Sinh nhật vui vẻ.” Chu Vụ nói, “Quà tao gửi về nhà mày rồi.” “Nhận được rồi, đúng là anh em ruột của tao, mày biết chai rượu đó tao nhờ người tìm bao lâu không?” Tần Vận vừa nói vừa định ôm anh nhưng bị Chu Vụ tránh né, một tay đẩy ra. Tần Vận càu nhàu: “Được lắm, nửa tháng không gặp, ôm anh em một cái cũng không cho à?” “Không muốn.” Chu Vụ mỉm cười. Tần Vận khẽ cười. Xung quanh đông người, ai cũng đang bàn về du thuyền mới mua, người yêu mới quen. Tần Vận ghé sát vào hỏi nhỏ: “Mày đã sắp xếp ổn thỏa chưa? thật sự không ở lại công ty của bố…” thấy vẻ mặt không vui của Chu Vụ, Tần Vận sửa lời, “của chú nữa à?” “Ừ.” Tần Vận nghẹn lời. Trước đó anh còn đang ghen tỵ với Chu Vụ về những dự án lớn sắp triển khai, vậy mà chớp mắt một cái, Chu Vụ đột nhiên tuyên bố sẽ rời công ty để khởi nghiệp. Nửa tháng nay, Chu Vụ về nhà cãi nhau với bố, nghe nói suýt đánh nhau. “Đã nói xong hết chưa? Ý tao là mày có muốn suy nghĩ lại không, dù sao trong công ty còn có phần của mẹ mày…” Chu Vụ chỉ “ừ” nhạt nhẽo: “Ông ngoại biết rồi, ông rất ủng hộ.” Cha mẹ Chu Vụ là hôn nhân thương mại. Ban đầu nhà gái điều kiện tốt hơn, lúc đó bố Chu Vụ chỉ là ông chủ một công ty nhỏ, có thể nói là lấy vợ trên tầm. Mẹ Chu Vụ là con gái duy nhất trong nhà, được cưng chiều hết mực, đối với chồng cũng rất hào phóng. Sau khi cưới, hai người quả thật sống hạnh phúc một thời gian. Không lâu sau khi Chu Vụ chào đời, đột nhiên có người bế về một bé trai, nói là con của bố Chu Vụ. Đến khi mẹ Chu Vụ phản ứng được thì mới phát hiện tài sản trong nhà đã bị chồng rút sạch, bà gần như không còn tiếng nói gì. Sau đó mọi chuyện rối như tơ vò. Mười năm trước, mẹ Chu Vụ bệnh nặng qua đời, ông ngoại Chu Vụ tuổi cao sức yếu, không thể quản lý những chuyện rối ren này nữa, đành về quê dưỡng già. “Thôi được.” Tần Vận lại không nhịn được lắc đầu thở dài, “Tao chỉ thấy tiếc…” “Chẳng có gì đáng tiếc cả.” Chu Vụ lười nhác đáp, “Chỉ là không làm việc thôi, cổ phần vẫn nằm trong tay tao. Đợi đến ngày nào đó Chu Hoa không may qua đời, thì mọi thứ đều là của tao.” “…” Đệt, nói cũng đúng. Chu Vụ cắn một miếng thịt nướng vừa nhận từ Ôn Từ. Tần Vận liếc nhìn: “Tao định hỏi mày sao lại cầm mấy xiên thịt lên đây, trên này cũng có mà… Xiên thịt trong tay mày nướng lâu rồi đấy.” Anh ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, “Mày qua đó lấy thêm đi.” “Không cần,” Chu Vụ từ chối, “Ăn cái này là được.” Ăn xong thịt nướng, Chu Vụ cuối cùng cũng thèm liếc mắt nhìn điện thoại. Vừa mở lên, anh không nhịn được bật cười. Trên WeChat ngoài một đống tin nhắn hỏi sao anh chưa tới, còn có một khoản chuyển tiền. Ôn Từ chuyển cho anh hai trăm tệ, với ghi chú: Tiền phạt đỗ xe. Chu Vụ nhận tiền, lười biếng gõ chữ: [Không phải AA à?] Mười phút trôi qua vẫn không thấy đối phương trả lời. Chu Vụ lơ đãng lắng nghe những cuộc trò chuyện xung quanh. Sau một lúc, anh không kiên nhẫn vẫy tay về phía người đang đứng chắn tầm nhìn ra ban công kính: “Đứng sang bên đi.” Người kia khựng lại, rồi theo lời tránh qua một bên, để lộ khung cảnh tầng dưới. Tần Vận đang trò chuyện với bạn bè, chợt cảm thấy bên cạnh im lặng bất thường. Quay đầu nhìn lại, anh thấy Chu Vụ đang chăm chú nhìn xuống một điểm nào đó bên dưới. Tần Vận tò mò áp lại gần: “Nhìn ai mà chăm chú thế? Đoạn Vi à? Tao nói này, người ta hôm nay đến đây với Hướng Tao Nhã đấy, mày nên kiềm chế một chút…” Vừa nói anh vừa theo hướng nhìn của Chu Vụ, và bắt gặp Ôn Từ đang ngồi cùng Hướng Tao Nhã bên hồ bơi. Hai người ngồi trên ghế dài, khoảng cách khá gần, trò chuyện có vẻ rất vui vẻ. Không biết đang nói chuyện gì, Ôn Từ nghiêng mặt cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên như vầng trăng non xinh đẹp. Tần Vận sững người, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Chu Vụ và khung cảnh bên dưới vài lần, rồi khẳng định: “Đừng bảo mày định tấn công Hướng Tao Nhã đấy nhé?” Chu Vụ lạnh nhạt đáp: “Óc mày có khả năng tưởng tượng ghê thật, đi làm phim đi, đừng có suốt ngày lải nhải bên tai tao nữa.” “Sao mày biết tao làm phim? Nói thật đi, muốn tham gia không?” “Không cần.” Chu Vụ nói, “Đầu tư vào mấy thứ lỗ vốn có gì hay.” “Sao lại chửi tao?!” Tần Vận vẫn chăm chú nhìn xuống dưới, “Nói thật, hôm nay Ôn Từ nể mặt tao thật đấy, trang điểm xinh thế… Này, Chu Vụ, mày có nhận ra Ôn Từ xinh không? Thuộc típ càng nhìn càng thấy dễ chịu ấy.” “Cô gái mặc váy trắng kia phải không? Là ai vậy? Tôi cũng định hỏi từ nãy.” Người đàn ông vẫn đứng chắn trước cửa kính không nhịn được lên tiếng. Tần Vận lập tức đáp: “Đó là bạn học cũ của tôi, cậu biến đi, đừng có để ý người khác.” “Ơ, không công bằng,” người kia cười nói, “Có người đang tiếp cận cô ấy kìa.” Tần Vận: “Đấy cũng là bạn học cũ của tôi, là chồng của Đoạn Vi, đồ ngốc.” Vừa dứt lời, hai người dưới kia bỗng nhiên tiến gần nhau hơn. Chỉ thấy Hướng Tao Nhã đứng dậy cúi người, áp sát Ôn Từ, và vuốt nhẹ mái tóc của cô. Tần Vận: “…” Ban công chìm trong im lặng một lúc, người kia hỏi: “Giờ là tôi ngốc, hay cậu ngốc, hay Đoạn Vi ngốc đây?” “Cút đi, tâm hồn đen tối nhìn gì cũng thấy bẩn.” Tần Vận dời mắt, tiếp tục quan sát đám đông, miệng lẩm bẩm, “Đậu Dĩ Tình đâu rồi? Sao không thấy… chắc lại đi kiếm đồ ăn rồi… Ơ thật luôn.” Trong đám đông, đôi chân dài của Đậu Dĩ Tình nổi bật. Vì tóc che tầm nhìn, cô vén tóc ra sau, để lộ vầng trán trắng ngần xinh đẹp. Tần Vận nhìn một lúc: “Được rồi, hôm nay trông cậu ấy cũng tạm… Khoan đã, cậu ấy giải quyết hết đồ ăn mà đầu bếp vừa nướng xong thật à?” Đang vui vẻ thì người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, Tần Vận ngẩng lên nhìn: “Mày đi đâu đấy?” Chu Vụ uống cạn ly rượu trong tay, rồi đặt xuống bàn: “Xuống dưới.” – “Nhìn này.” Hướng Tao Nhã xòe lòng bàn tay, lộ ra nửa chiếc lá. Ôn Từ sờ sờ tóc mình: “Cảm ơn cậu, chắc là dính vào lúc đi đường.” Hướng Tao Nhã mỉm cười, tiếp tục câu chuyện ban nãy: “Là chưa gặp được người thích hợp à? Hay là công việc quá bận?” “Có lẽ là cả hai.” Ôn Từ trả lời mập mờ. Cô mím môi, những câu muốn hỏi cứ quẩn quanh nơi đầu lưỡi. Lý trí liên tục kìm nén, nhưng Ôn Từ – người vốn luôn trầm ổn bình tĩnh – lúc này khả năng tự kiểm soát bỗng trở nên yếu ớt lạ thường. Hai tay đan vào nhau rồi buông ra, sau vài lần như vậy, Ôn Từ nghe thấy chính mình cố tạo vẻ tự nhiên hỏi: “Còn cậu thì sao, lớp trưởng? Cậu và Đoạn Vi thế nào rồi?” “Đang nói chuyện gì thế?” Một giọng nói thờ ơ đột ngột chen vào. Ôn Từ theo tiếng ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Chu Vụ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.