Hướng Tao Nhã mặc một bộ đồ đơn giản,áo thun và quần đùi rộng kiểu đi biển, tất cả đều ướt sũng như vừa từ hồ bơi bước lên. Anh ta vẫn giữ được vẻ ngoài như ngày cưới năm nào – khuôn mặt trắng sáng điển trai, mái tóc ngắn thoải mái thanh lịch. Nụ cười ấm áp lễ độ vẫn không thay đổi, vẫn như người lớp trưởng chu đáo thời cấp ba năm xưa. Có điều thân hình anh giờ vạm vỡ hơn trước nhiều, cơ bắp cuồn cuộn ẩn hiện dưới lớp áo thun ướt dính sát người. Ôn Từ hơi ngạc nhiên, lịch sự đứng dậy: “Lớp trưởng, lâu quá không gặp.” Hướng Tao Nhã đã quen với cách gọi này của mọi người nên cũng không sửa, chỉ cười đáp: “Hôm nay cậu đẹp lắm.” Ôn Từ nghĩ anh chỉ khách sáo nên đáp: “Cảm ơn cậu.” “Còn tôi thì sao hả lớp trưởng?” Đậu Dĩ Tình thò đầu ra hỏi. Hướng Tao Nhã nhanh nhảu: “Cậu vẫn luôn đẹp mà.” Đậu Dĩ Tình lúc này mới hài lòng gật đầu. Ngay lúc đó, một người lạ nằm ở ghế bên cạnh Ôn Từ đột ngột đứng dậy nhảy xuống hồ, nước bắn tung tóe lên bờ. Ôn Từ định nghiêng người tránh thì Hướng Tao Nhã đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt cô, che chở khỏi những giọt nước bắn lên. “Tớ ngồi đây được không? Không làm phiền các cậu chứ?” Hướng Tao Nhã lịch thiệp chỉ vào chiếc ghế vừa bỏ trống. “Được,” Ôn Từ đáp ngay, “Không phiền đâu” Hướng Tao Nhã ngồi xuống: “Tớ không ngờ các cậu cũng tới đây.” Anh ta nhớ mối quan hệ giữa họ với Tần Vận không thân thiết lắm, đặc biệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790785/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.