Ôn Từ mất vài giây để phân biệt xem người đứng trước mặt là Đậu Dĩ Tình thật hay chỉ là ảo giác do cơn sốt gây ra. “Sao cậu lại ngủ ở đây?” Sau vài giây im lặng, Đậu Dĩ Tình cất tiếng hỏi. Là thật rồi. Đầu óc Ôn Từ quay cuồng, cô nhắm mắt lại và bắt đầu ú ớ: “Tớ sốt cao quá, hình như đang có ảo giác… Tớ thấy cậu…” “?” Đậu Dĩ Tình quả nhiên mắc bẫy: “Không phải ảo giác đâu, có hai vé nên tớ về sớm. Cậu bị sốt à? Sao không nói cho tớ biết?” Ôn Từ giả vờ như vừa mới nhận ra: “Tớ bắt đầu sốt từ trưa, sợ cậu lo nên không nói.” “Vậy giờ thế nào rồi? Đỡ sốt chưa?” Đậu Dĩ Tình sờ trán bạn, vẫn còn hơi nóng. “Đỡ nhiều rồi, cậu biết tớ mà, lát nữa là khỏe thôi, đừng lo.” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “Sao cậu lại ngủ trên giường của Chu Vụ?” “Anh ấy sợ tớ sốt mê man không ai trông, nên bảo tớ nằm đây.” Ôn Từ ấp úng, “Anh ấy… cũng tốt lắm.” “Thật hả?” Đậu Dĩ Tình nghi hoặc, “Vậy sao cậu không ngủ phòng khách…” Ôn Từ lùi lại: “Đầu tớ chóng mặt quá.” “Uống thuốc chưa?” Đậu Dĩ Tình giật mình, đảo mắt nhìn xung quanh, “Môi cậu khô quá, để tớ đi lấy nước ấm cho.” Bão đã quét qua hôm nay, thêm vào đó Ôn Từ đang sốt nên Chu Vụ không gọi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp. Ôn Từ liếc thấy chiếc hộp áo mưa đã gần cạn đặt bên cạnh bàn làm việc, cùng với chiếc áo tắm vắt vội trên giá hành lý gần đó. Đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790806/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.