Sáng hôm sau tỉnh dậy, việc *****ên Ôn Từ làm là mở điện thoại kiểm tra trang cá nhân của Chu Vụ. Bức ảnh vẫn còn đó. Qua một đêm, bên dưới đã có thêm nhiều lượt thích từ Đậu Dĩ Tình, và một bình luận từ Tần Vận: “Chụp hôm nào vậy? Đi chơi với Ôn Từ à?” Chu Vụ chỉ đáp ngắn gọn: “Đừng hỏi.” Anh biết trong ảnh có bóng dáng của cô. Nhưng anh không bận tâm, cũng chẳng xóa đi. Trước giờ Ôn Từ chưa từng thích bất kỳ bài đăng nào của Chu Vụ. Một phần vì công việc bận rộn, phần khác vì mỗi lần cô thấy đã là sau rất lâu, like lúc này có vẻ kỳ cục. Dĩ nhiên, cũng vì cô hay lén lút vào xem, nên thấy ngượng. Cuộn mình trong chăn, Ôn Từ ngắm bức ảnh dưới ánh nắng ban mai hắt qua cửa sổ. Rồi cô nhẹ nhàng nhấc ngón tay, để lại dấu ấn *****ên trên trang cá nhân của Chu Vụ. Ngay lập tức, một tin nhắn hiện lên: Chu Vụ: “Dậy rồi à?” Ôn Từ giật mình, ngồi bật dậy trả lời: “Ừ, vừa mới thức. Sao thế?” Chu Vụ: “Đậu Dĩ Tình dậy chưa?” Ôn Từ đi chân trần xuống giường, hé cửa nhìn ra ngoài. Phòng đối diện vẫn yên tĩnh, tối qua Đậu Dĩ Tình với Tần Vận chơi game đến khuya mới ngủ. Ôn Từ: “Chưa.” Chu Vụ: “Xuống dưới đi, tôi đang ở cổng.” Ôn Từ rón rén ra đến cửa biệt thự, ngoái lại nhìn cửa sổ phòng Đậu Dĩ Tình – rèm vẫn còn kéo kín. Cô cẩn thận mở cửa, thò đầu ra ngoài. Chu Vụ đang tựa người vào tường, một tay cầm điện thoại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790807/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.