Sáng hôm sau tỉnh dậy, việc *****ên Ôn Từ làm là mở điện thoại kiểm tra trang cá nhân của Chu Vụ. Bức ảnh vẫn còn đó. Qua một đêm, bên dưới đã có thêm nhiều lượt thích từ Đậu Dĩ Tình, và một bình luận từ Tần Vận: “Chụp hôm nào vậy? Đi chơi với Ôn Từ à?” Chu Vụ chỉ đáp ngắn gọn: “Đừng hỏi.” Anh biết trong ảnh có bóng dáng của cô. Nhưng anh không bận tâm, cũng chẳng xóa đi. Trước giờ Ôn Từ chưa từng thích bất kỳ bài đăng nào của Chu Vụ. Một phần vì công việc bận rộn, phần khác vì mỗi lần cô thấy đã là sau rất lâu, like lúc này có vẻ kỳ cục. Dĩ nhiên, cũng vì cô hay lén lút vào xem, nên thấy ngượng. Cuộn mình trong chăn, Ôn Từ ngắm bức ảnh dưới ánh nắng ban mai hắt qua cửa sổ. Rồi cô nhẹ nhàng nhấc ngón tay, để lại dấu ấn *****ên trên trang cá nhân của Chu Vụ. Ngay lập tức, một tin nhắn hiện lên: Chu Vụ: “Dậy rồi à?” Ôn Từ giật mình, ngồi bật dậy trả lời: “Ừ, vừa mới thức. Sao thế?” Chu Vụ: “Đậu Dĩ Tình dậy chưa?” Ôn Từ đi chân trần xuống giường, hé cửa nhìn ra ngoài. Phòng đối diện vẫn yên tĩnh, tối qua Đậu Dĩ Tình với Tần Vận chơi game đến khuya mới ngủ. Ôn Từ: “Chưa.” Chu Vụ: “Xuống dưới đi, tôi đang ở cổng.” Ôn Từ rón rén ra đến cửa biệt thự, ngoái lại nhìn cửa sổ phòng Đậu Dĩ Tình – rèm vẫn còn kéo kín. Cô cẩn thận mở cửa, thò đầu ra ngoài. Chu Vụ đang tựa người vào tường, một tay cầm điện thoại, mặc bộ vest đen lịch lãm, dáng người cao ráo toát lên vẻ sang trọng, quý phái. Chỉ có điều tư thế đứng của anh hơi lười biếng, vai hơi khom, áo khoác không cài cúc. Bộ vest nghiêm túc lại được anh mặc với phong thái tùy ý, phóng khoáng. Ngược lại, Ôn Từ trong bộ đồ ngủ hình gấu con méo mó, tóc rối bù, mắt còn ngái ngủ. Thấy dáng vẻ của cô, Chu Vụ đứng thẳng người, đưa tay chạm vào trán cô, thấy không sốt nữa, anh nhướng mày: “Ngủ không ngon à?” Ôn Từ không dám nói là tối qua cứ refresh trang cá nhân của anh mãi đến 1 giờ sáng mới chịu ngủ. Cô ậm ừ: “Anh phải đi họp à?” Chu Vụ “ừm” một tiếng uể oải: “Bận đến tối, hôm nay để Tần Vận đưa em ra sân bay vậy.” “Không sao đâu,” Ôn Từ vội nói, “Tụi em gọi taxi cũng được mà.” “Nó rảnh rang một mình, để nó đưa đi.” Chu Vụ khẽ nhếch cằm, “Đưa tay ra.” Ôn Từ ngơ ngác làm theo, chìa hai tay về phía anh. Chu Vụ thò tay vào túi quần tây, lấy ra hai mảnh vải trắng, đặt vào lòng bàn tay Ôn Từ. Là chiếc áo tắm cô để quên trong phòng anh hôm trước. Ôn Từ: “…” Nhớ lại những gì đã xảy ra với chiếc áo tắm này, mặt Ôn Từ đỏ bừng, vội vàng ôm nó vào ngực, “Xin lỗi, em quên mất. Đợi em một chút, em về lấy hai bộ đồ của anh…” Chu Vụ: “Em giữ lại mà mặc.” “Giữ lại mặc ạ?” Ôn Từ ngẩn người. “Ừ, tôi thích nhìn em mặc đồ của tôi.” Chu Vụ cụp mắt, giọng lười nhác, “Hay là em không thích hai bộ đó?” “…” “Không phải, em… thích lắm.” Ôn Từ ngượng ngùng nhận, “Để em trả tiền anh.” “Không cần,” Chu Vụ đánh giá về chiếc áo hoodie giá ba mươi triệu: “Hàng chợ thôi. Nếu thấy không thoải mái thì nói tôi, tôi đổi cho em hai cái khác.” Ôn Từ vội lắc đầu: “Không đâu, thoải mái lắm ạ.” “Ừm.” Hai người im lặng một lúc. “Ban đầu không định trả lại em đâu.” Chu Vụ bất chợt lên tiếng. Khóe môi anh mang nụ cười nhạt, ánh mắt cụp xuống thản nhiên, “Nhưng sợ em nghĩ tôi là biến thái.” “…” Ôn Từ ngẩn ra một lúc, rồi ôm chặt chiếc áo tắm trong lòng. Không trả thì để làm gì? Đây đâu phải áo hoodie, Chu Vụ cũng đâu mặc được… Não Ôn Từ quá tải, từng chữ một vấp váp tuôn ra: “Không được đâu… Em, em lần trước mặc xong, chưa… chưa giặt, vi khuẩn nhiều lắm… sẽ rất bẩn.” Chu Vụ nhìn gương mặt cô đỏ lên với tốc độ chóng mặt, thật sự không nỡ trêu chọc thêm. Anh nhịn cười, gật đầu, chấp nhận bài học vệ sinh từ cô giáo Ôn: “Được.” “App mua sắm gợi ý em nhiều đồ tương tự lắm.” Ôn Từ mặt đỏ tai hồng, rụt rè hỏi nhỏ, “Tuy không phải áo tắm, nhưng… rất giống, nếu anh thích, lần sau em mua vài cái thử không?” Chu Vụ: “…” Chết tiệt. Điện thoại reo lên, Chu Vụ nhận cuộc gọi, che giấu vành tai hơi nóng của mình. Đầu dây bên kia, tài xế lịch sự thông báo xe đã đợi sẵn bên ngoài biệt thự. Cúp máy xong, Ôn Từ hỏi: “Phải đi rồi ạ?” “Ừm.” Chu Vụ bỏ điện thoại vào túi, bất chợt nghiêng người cúi xuống, khẽ hôn lên môi cô. Chạm nhẹ rồi rời đi. Mũi Ôn Từ còn vương hương thơm từ người Chu Vụ, khác với mọi khi, mùi bưởi hòa quyện với hương gỗ, trầm ổn điềm đạm, phù hợp với môi trường công sở. “Tiếc là không thể đưa em đi lặn.” Giọng anh nhẹ nhàng, mang chút nuối tiếc, “Để lần sau nhé, cô Ôn.” Buổi trưa, trong nhà hàng. Đậu Dĩ Tình cầm thực đơn, gọi người bên cạnh lần thứ ba: “Ôn Từ? Ôn Từ!” Ôn Từ giật mình: “Hả?” “Hỏi cậu ăn cải thảo hay bông cải xanh?” Đậu Dĩ Tình bực mình, “Sao thế, cứ ngẩn người hoài vậy?” “Mình ăn gì cũng được,” Ôn Từ đáp, “Nếu bắt buộc chọn một thì bông cải xanh.” “Sao không gọi cả hai?” Tần Vận bên cạnh không hiểu, “Ăn không hết thì bỏ.” Đậu Dĩ Tình liếc cậu ta: “Lãng phí thức ăn là tội chết, biết không?” Ôn Từ để cuộc cãi vã của họ lại phía sau, nhìn ra biển ngoài cửa sổ, tiếp tục thất thần. Môi vẫn còn tê tê. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn thôi, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn những lần trước, một nụ hôn không chứa men say hay *****, một nụ hôn… không giống như giữa những người chỉ là bạn tình, mà là một nụ hôn thuần khiết. Ôn Từ che mặt. Có lẽ mấy ngày nay ở bên Chu Vụ nhiều quá, họ nói chuyện nhiều, làm nhiều thứ cùng nhau, nên cô mới sinh ra những ảo tưởng không thực tế — Liệu Chu Vụ có một chút xíu tình cảm với cô không? Hay với anh, nụ hôn vừa rồi chỉ là một cái hôn tạm biệt bình thường, dù sao anh cũng từng du học ở nước ngoài. Ôn Từ cảm thấy tim đập thình thịch, suy nghĩ miên man trong đầu. Cô không biết là do buổi sáng họ đã quá thân mật, hay là do tâm lý của mình mà sau mấy tiếng đồng hồ, mũi cô vẫn còn vương vấn mùi gỗ trầm hương mới lạ đó. Sau bữa ăn, Ôn Từ trở về phòng thu dọn hành lý. Cô mang theo quá nhiều thư từ, một hòm thuốc, cộng thêm quần áo của Chu Vụ khiến vali nhất thời không thể chứa hết. Đậu Dĩ Tình tựa vào vali của cô, dùng hết sức giúp cô ấn xuống: “Không phải chứ Ôn Từ, tớ nhớ chúng ta có mua gì đâu? Chỉ thiếu mấy cái quần lót dùng một lần thôi mà? Sao vali cậu nhiều đồ thế?” “Chắc do tớ không gấp quần áo gọn,” Ôn Từ nói dối, khóe môi không giấu được nụ cười, cố gắng khóa chặt vali lại, “Được rồi.” Tần Vận một tay xách một vali, giúp họ đẩy ra sân. Đi được vài bước, anh không nhịn được quay đầu lại nói: “Đậu Dĩ Tình, cậu thật sự không ở thêm vài ngày à? Qua hai ngày nữa bão tan, có thể đi lặn được đấy.” Cậu còn thêm, “Tớ còn dẫn cậu đi nhảy dù nữa, thế nào?” “Không cần đâu, phải về học online.” Đậu Dĩ Tình từ chối. “Học hành gì mà điên thế? Học hơn chục năm chưa đủ à, làm giáo viên rồi còn đòi đi học?” Tần Vận lùi một bước, “Thế này nhé, tớ về với cậu, tớ dẫn cậu đi nhảy Disco ở phố Lam Điều.” Đậu Dĩ Tình dùng túi xách đập nhẹ vào lưng anh: “Đã bảo muốn đi học rồi, cậu dám quấy rầy tớ thử xem.” Tần Vận khịt mũi: “Chán thật, cô gái này đúng là không biết điều gì tốt xấu — phải không Ôn Từ?” Ôn Từ mỉm cười nhếch môi, tỏ ý mình không tham gia vào cuộc chiến của họ. Xe của Tần Vận đỗ ngay bên ngoài biệt thự. Anh để vali vào cốp xe rồi thò đầu ra hỏi: “Còn đồ gì không?” “Tớ không có.” Đậu Dĩ Tình đáp. Ôn Từ đang cầm điện thoại, nhìn khung chat với Chu Vụ, phân vân không biết có nên nói với anh ấy một câu là cô sắp đi không. Hay là đợi đến sân bay rồi nói? Hoặc là sau khi cất cánh, hạ cánh rồi mới nói? Nghe thấy Tần Vận hỏi, cô vội ngẩng đầu: “Tớ cũng không…” “Tần Vận!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau Ôn Từ. Ôn Từ chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã lướt qua cô, kèm theo một mùi hương ngọt ngào. Rất quen thuộc, hơi xộc mũi, Ôn Từ đã từng ngửi thấy vào ngày kỷ niệm thành lập trường. Người mới đến mặc áo hai dây hồng nhạt mát mẻ, để lộ cánh tay và lưng xinh đẹp. Cô ta kéo vali, chạy đến ôm Tần Vận. Tần Vận sững người, đến khi được buông ra mới kinh ngạc mở miệng: “Đoạn Vi? Không phải, sao cậu lại ở đây?” “Đến nghỉ phép thôi, Chu Vụ không nói với cậu à?” Đoạn Vi vừa nói vừa xoay người, gương mặt xinh đẹp đeo kính râm. Cô ta đẩy kính râm lên tóc, ánh mắt lướt qua Đậu Dĩ Tình rồi dừng lại ở chiếc váy trắng của Ôn Từ. Chỉ trong chớp mắt, Đoạn Vi thu hồi ánh nhìn, cười hỏi: “Sao các cậu cũng ở đây vậy? Đến chơi à?” Tần Vận nhất thời không nắm được tình hình, đáp: “Họ đến chơi với tôi, giờ chuẩn bị về.” Đoạn Vi ờ một tiếng: “Phải về rồi sao? Sao không ở chơi thêm vài ngày nữa?” “Chơi đủ rồi, phải về chiến đấu với công việc thôi.” Đậu Dĩ Tình cười xã giao. Đoạn Vi tỏ vẻ tiếc nuối: “Mấy ngày trước tôi bận việc khác, không rảnh để đến đây, không thì chúng ta có thể chơi cùng nhau rồi.” Người đứng góc vẫn luôn im lặng, Đoạn Vi nói vài câu rồi lại liếc nhìn qua. “Biển ở đây đẹp lắm, hồi còn đi học, tôi với Chu Vụ mỗi kỳ nghỉ đông nghỉ hè đều đến đây lặn biển, các cậu có lặn không?” Đối diện với ánh mắt của cô ta, Ôn Từ cười nhẹ: “Không có. Mấy ngày nay có bão.” “Vậy tiếc quá nhỉ.” “Đúng vậy.” Tần Vận nhìn về phía sau Đoạn Vi: “Hướng Tao Nhã đâu? Không đến cùng cậu à?” “Đừng nhắc đến anh ta với tôi.” Đoạn Vi quay mặt đi, “Tôi đến một mình.” Tần Vận đã hiểu ra, lần trước anh cảm giác không sai, họ lại cãi nhau rồi. “Sao không gọi xe đưa cậu đi? Cậu ở phòng nào?” Tần Vận suy nghĩ, “Hay là cậu ở biệt thự này? Ai đó ở gần một chút, lát nữa gọi người đến dọn dẹp.” Đoạn Vi lắc đầu: “Không cần đâu, ở một mình tôi sợ lắm, tôi ở với Chu Vụ.” Xung quanh im lặng vài giây. Sau cơn bão, họ đứng trong gió, gió biển thổi vào da người lạnh buốt. Ôn Từ vén mấy sợi tóc bay trước mặt ra sau tai, cúi đầu nhìn đồng hồ, nghiêng mặt, nhỏ giọng nhắc Đậu Dĩ Tình: “Chuyến bay của chúng ta sắp bay rồi.” Đậu Dĩ Tình mới sực tỉnh, kiềm chế ***** xem drama: “Thế… xin lỗi nhé, tụi mình phải đi đây, nói chuyện sau nhé”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.