Tần Vận đứng đợi ở cửa gần mười phút mới thấy người xuất hiện. Đậu Dĩ Tình từ toà nhà bước ra, mặc một chiếc váy ôm sát người, để lộ đôi chân thon dài gợi cảm. Khi cô leo lên xe, mùi nước hoa thoang thoảng lan tỏa khắp khoang xe. Dù đã ngửi qua nhiều loại nước hoa, Tần Vận vẫn bị thu hút bởi mùi hương đặc biệt này của Đậu Dĩ Tình – vừa thu hút sự chú ý nhưng không hề khó chịu. “Này Đậu Dĩ Tình, hôm nay kỉ niệm của quán tớ mà cậu làm ông chủ đứng đợi dưới nhà nửa tiếng, hơi quá đấy nhỉ? Khách đã đến hết rồi mà tôi còn phải đợi cậu ở đây.” Tần Vận liếc nhìn đôi chân của cô rồi nhanh chóng quay đi, không nhịn được càu nhàu: “Mà cái váy này có phải trang phục của một giáo viên không vậy? Hồi lễ kỷ niệm thành lập trường cậu còn ăn mặc bình thường mà, cặp kính của cậu đâu rồi?” “Tớ xuống đúng giờ mà, ai bảo cậu đến sớm làm gì?” Đậu Dĩ Tình đảo mắt, “Ai quy định giáo viên không được mặc kiểu này chứ? Tớ đâu có mặc thế này đến trường đâu. Tần Vận à, đừng có soi mói nữa.” Nói xong, Đậu Dĩ Tình cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn thoại cho Ôn Từ: “Bảo bối, cậu ra cửa chưa? Nhà có cho cậu đi không? Có cần mình đến đón không?” Tần Vận thầm nghĩ, sao lúc nói chuyện với mình cô ấy không dịu dàng được một nửa như thế. Đợi cô nhắn tin xong, Tần Vận tiện miệng hỏi: “Sao nhà Ôn Từ quản nghiêm thế nhỉ? Cũng đã lớn thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790814/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.