Ôn Từ có khả năng học hỏi rất nhanh. Chỉ cần quan sát họ chơi vài ván là đã hiểu. Ban đầu cô ngồi tựa vào sofa, giờ thì chống tay, thò đầu qua vai Chu Vụ để xem một cách lặng lẽ. Sau khi Tần Vận báo điểm số xong thì đến lượt Chu Vụ. Cảm nhận được động tĩnh trên vai, Chu Vụ quay đầu lại, thấy cô đang bưng ly rượu, anh mỉm cười hỏi: “Loại hay không loại cậu ta?” “Anh hỏi em à?” Ôn Từ ngơ ngác, “Em không biết chơi.” “Không sao đâu, em cứ nói đi.” Ôn Từ mở to mắt, nhìn chằm chằm Tần Vận một lúc, rồi ghé sát tai Chu Vụ thì thầm: “Loại anh ta!” Chu Vụ suýt bật cười, ngẩng cằm về phía Tần Vận, lười biếng nói: “Nghe thấy chưa? Bảo tao loại mày đấy.” Tần Vận càu nhàu một tiếng, còn chưa khai cốc cuối cùng đã chịu thua uống rượu, vừa uống vừa cằn nhằn: “Có ý gì chứ? Còn được phép gọi viện trợ từ bên ngoài nữa à? Đậu Dĩ Tình này, đến đây, chúng ta làm thành 1 đội!” Đậu Dĩ Tình nhẹ nhàng từ chối: “Thôi khỏi, ngốc quá rồi, số xúc xắc viết hẳn trên mặt, ai tổ đội với cậu người đó xui xẻo.” Ôn Từ nghe vậy cười không ngừng, ly rượu trong tay lắc qua lắc lại theo. Vai bị ai đó vỗ nhẹ, Ôn Từ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt cũng đang cười khúc khích của Đoạn Vi. “Này, các cậu đợi tớ với, tớ cũng muốn chơi!” Đoạn Vi đặt tay lên người Ôn Từ, vỗ vỗ thúc giục: “Ôn Từ, nếu cậu không chơi thì nhường chỗ cho tớ được không? Để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790815/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.