Sau khi về nhà, Ôn Từ cứ day dứt mãi. Đêm qua không nên uống say đến nỗi nói năng lung tung như vậy. Sáng nay cũng không nên để ở đó với Chu Vụ, nhìn một cái đã mất hết bình tĩnh, chẳng còn chút tự chủ nào. Tuy nhiên, cô chỉ nói là thích chó Samoyed chứ đâu có nói thích Chu Vụ, vậy cũng không đến nỗi nào đúng không? Ai bảo lời của người say không thể nửa thật nửa đùa chứ. Ôn Từ cứ miên man suy nghĩ đến tối. Tắm xong thấy Chu Vụ gọi video, trong đầu hét lên “Đừng nghe máy! Giả vờ ngủ đi!”, nhưng ngón tay thật thà bấm nghe luôn. Cô nghĩ, nếu Chu Vụ nhắc đến chuyện tối qua, cô sẽ giả ngơ đến cùng. Nhưng Chu Vụ không hề nhắc đến. Anh có vẻ đang hút thuốc ở ban công, ánh sáng hơi tối, thỉnh thoảng có vài sợi khói bay qua: “Được đấy, cứ để điện thoại xuống đi.” Ôn Từ vừa định đặt điện thoại xuống thì bị Chu Vụ gọi lại. Anh như cười một cái: “Dựng lên đi, đừng để anh nhìn trần nhà.” Ôn Từ vội vàng dựng điện thoại lên: “Xin lỗi, thế này được chưa?” “Ừ.” Lần *****ên Ôn Từ sấy tóc qua loa đến thế. Khi chạy về điện thoại, Chu Vụ đã nằm dài trên ghế ở ban công, Gia Gia chen vào cạnh anh, tò mò thò ra đôi mắt và tai. Ôn Từ bật cười: “Gia Gia.” Gia Gia lập tức lè lưỡi, vừa “Gâu” một tiếng đã bị Chu Vụ ấn đầu đẩy sang một bên: “Sấy xong rồi à? Lát nữa định làm gì?” “Soạn bài, sắp khai giảng rồi.” Ôn Từ nói xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790819/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.