Ban đêm Nhâm Thiên Du tiến vào dò xét cầm kiếm sơn trang, đường trong trang rất quen thuộc giống với lần đầu vào đây, vừa tiến vào liền nhớ lại quá khứ.
Thiên Du phi thân nhảy lên tú các, đẩy cửa bước vào, trong phòng vẫn bày trí như xưa, nơi này ngày xưa có mối tình đầu ấm áp.
nhìn lên bàn cờ, trong đầu lên vô số buổi chiều vui vẻ cùng xảo muội muội của chơi cờ tại đây.
“Chiếu tướng.” Thiếu niên đắc ý .
“Chờ chút, muội đánh quân xe, muội mã trước.”- xấu xa .
“Sao có thể vậy được, xuống cờ thu lại mới là đại trượng phu, muội hiểu sao? ”
“Người ta chính là tiểu nữ tử, phải là đại trượng phu, có thể cần theo quy củ này.” – cười khanh khách .
“Chỉ cần là chơi cờ mọi người phải tuân theo quy định, bằng ván cờ công bằng.” – thiếu niên nghiêm túc .
“Muội mặc kệ, chính là huynh được chiếu tướng” – cầm lấy quân cờ, cười “Du ca ca, tại có tướng, huynh thể chiếu tướng của muội ”.
“Xảo muội muội, đem quân cờ trả lại cho ta huynh.”
“ trả!” – nhàng nhảy ra khỏi tú các, thiếu niên đuổi theo sau, hai bóng dáng thanh xuân bay qua bay lại trong sơn trang.
Tiếng cười của như tiếng chuông bạc vang vọng cả sơn trang: “Du ca ca, huynh tới bắt muội a! ”
Đột nhiên tiếng xôn xao trong sơn trang làm cắt ngang hồi ức của Thiên Du.
“Có người xông vào sơn trang… ” – bên ngoài có người hét to.
Tiểu Lượt? Trong đầu Thiên Du lóe lên hình ảnh người thiếu niên gặp bên bờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xao-muoi-muoi/2316399/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.