Điếu thuốc đã tàn một nửa chẳng biết rơi xuống đất từ khi nào, bị gió lạnh đêm đông thổi tắt, lại bị một cái giày da nghiền nát.
Chủ nhân đôi giày híp mắt nhìn hai người dây dưa bên cạnh xe, lạnh lùng nói: “Hai người quên vẫn còn một người lớn sống sờ sờ đứng ở đây sao?”
Thương Hành quay đầu lại, Lâm Dư Tình đứng một bên im lặng, nhìn chăm chăm vào hắn, ánh mắt kia đã không còn cách nào cười cợt lừa mình dối người được nữa, như một lòng sông khô cạn trơ đáy, chỉ còn lại rối rắm và hoang vu.
Lâm Dư Tình nâng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi dưới, nơi đó sớm đã không còn độ ấm, vừa rồi phải trăm phương nghìn kế mới chạm được vào khóe mắt, còn bị Thương Hành không chút nghĩ ngợi mà đẩy ra.
Lấy tính cách của hắn, nếu dứt khoát từ chối, Ôn Duệ Quân làm sao có thể thực hiện được?
Nhận thức được chỗ này, tim Lâm Dư Tình như rơi xuống hố không đáy, cổ họng như nghẹn thở, ngón tay buông bên người khẽ run, vô thức miết qua lớp vải quần.
Nơi này rõ ràng không có chỗ của anh, lại còn cố chấp mà đứng ở đây, mặc cho gió đông tùy tiện thổi đến mặt mày phát lạnh.
Thương Hành có chút xấu hổ mà buông lỏng tay Ôn Duệ Quân, biểu cảm bi thương của Lâm Dư Tình khiến hắn có cảm giác mắc nợ khó hiểu.
Hắn hắng giọng một cái, tiến lên một bước: “Lâm lão sư, xin lỗi, Ôn tiên sinh uống say, tôi đưa anh ấy về trước, hôm nào chúng ta tán gẫu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xay-dung-su-nghiep-giua-tu-la-trang/1430451/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.