Chương 30
Tề Hoằng Mạc năm nay chưa đến sáu mươi tuổi, so với những người cùng tuổi vừa bắt đầu tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu, ông trông già hơn nhiều. Làn da già nua, đầy những nếp nhăn sâu, hoàn toàn mất đi vẻ phong độ, tinh anh của tuổi trẻ.
Chiếc quần sẫm màu của ông đã bị phồng ở đầu gối, phía trước đã mòn đến mức bạc màu.
Tề Hoằng Mạc không ngờ lại bị Tạ Phỉ phát hiện, ông lo lắng chà xát đôi tay vào quần, nhìn từ đầu đến chân người đàn ông trẻ tuổi trước mặt: “Con là Tạ Phỉ? Bố là... bố của con.”
Tạ Phỉ như nghe phải chuyện buồn cười lắm, bật cười: “Tôi không có bố, bố tôi đã chết từ lâu rồi.”
Tề Hoằng Mạc giọng khàn khàn phản đối: “Không phải, đó là mẹ con lừa con thôi, bà ấy không muốn con nhận bố, không muốn con mang họ Tạ!”
Tề Hoằng Mạc tiến thêm vài bước, “Thật không ngờ con trai bố lại xuất sắc như vậy, đã trở thành bác sĩ rồi! Bố nhận ra con qua tin tức trên mạng, con không biết những năm qua bố đã muốn gặp con thế nào đâu, nhưng mẹ con, ông bà ngoại con đã đổi số điện thoại và địa chỉ, bố không thể tìm thấy con.”
Tạ Phỉ mặt không biểu cảm: “Ồ, vậy sao? Ông tìm tôi có việc gì?”
Trước thái độ lạnh nhạt, thậm chí có phần thô lỗ của Tạ Phỉ, TTề Hoằng Mạc vẫn nở nụ cười hiền lành: “Bố chỉ muốn xem con sống ra sao thôi. Dù thế nào thì con vẫn là con trai của bố.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xem-mat-gap-phai-cau-cua-ke-thu-khong-doi-troi-chung/2715903/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.