Tàn tiệc, rượu nhạt, tình thở than
Mưa rơi, hoa ngớt, trăng lạnh hẳn
Người đi, người đau, gấp bội phần
Thu sang đông đến, mây tàn lụi
Trăng về để lại muôn ngàn sao rơi.
Đại kết cục, cho đi bao nhiêu, nhưng đổ về lại mất bấy nhiêu...
Người phàm uống nước để sống, nhưng Thành Đô có phần khác, họ uống máu sinh sôi qua ngày.
Hôm nào thiếu đi thứ đó, lại rảnh rỗi đam mê chết chóc.
Trăng hôm nay sáng tỏ, vài Trung Thu mười mấy năm về trước, Tranh Tịch sẽ được ăn bánh, dạo quanh kinh thành, du thuyền ngắm hoa sen xanh. Chẳng phải sắp đến ngày hội thả đèn trời đúng không? Tại sao trong lòng ta không mang một chút pháo hoa rạo rực nào cả? Thay vào đó là cả một sự u buồn như màn đêm tăm tối. Đại cục của thiên hạ mập mờ như bong bóng, dễ tan vào không kính, chỉ cần một sự va chạm mỏng giữa người và người, bong bóng cũng chẳng ngại tan biến, hòa trong màn đêm mờ ảo.
-Ta chỉ sợ, chưa đến hội thả đèn trời, Thành Đô cũng chìm trong biển máu... Bất Nhiễm suy nghĩ đến những ngày thật lạ xa xưa, những hoài niệm cũ kỹ như tấm gỗ sắp bị mọt ăn dần hết... Nàng ngồi co chân lại, tựa đầu vào thành giường, vội rơi mấy hàng lệ con con.
-Hình như ai có quan hệ với ta cũng đều bị liên lụy thì phải. Nàng tự vấn lương tâm của chính mình.
Sau khi yến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xich-linh/247949/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.