"Mưa rơi, mưa thét, mưa gào khóc
Người đi, người đau gấp bội phần"
Sáng hôm sau, mưa tạnh, nhạt màu đi, chút nắng hé mở không rõ ràng bị mây phủ che mất, giống như bí ẩn đang dần lộ ra lại bị thứ gì cản đi mất.
Tranh Tịch gõ cửa, vẻ mặt thấp thoáng lo lắng, nét mặt sầu cả đi, có lẽ đêm qua không ngủ được.
-"Tranh Nhi, con đến đây là vì..?" Tịch đại nhân mở cửa, bờ râu rung rung, đôi mắt chớm nhẹ, đầy ngạc nhiên. Ngoài vườn gió đưa đưa, bồng lên, nhẹ xuống, mấy cánh hoa đào đã bay lả tả, có lẽ mùa xuân đang đến. Hóa ra những cơn mưa ào ạt kia, là dấu hiệu của ngày xuân thấp thoáng. Nếu như mấy năm trước, chị em Tranh Hoa sẽ đi du ngoạn, thưởng rượu hoa, vốn dĩ nếu nói xuân đến phải đi cùng một cảm giác nhẹ nhàng, phấn chấn trong từng nhịp thở sống. Tại sao năm nay, mặt ai cũng sầm cả xuống giống như cánh hoa kia chưa kịp nở đã bị cơn gió mạnh dứt xuống đầy mạnh mẽ.
Tranh Tịch đưa gót hài nhẹ nhàng vào trong, vẻ mặt đầy lo lắng trong ánh mắt, đôi má đỏ ửng hẳn lên.
-"Tranh nhi có chuyện muốn nhờ phụ thân giải đáp"
-"Chuyệ..n g..ì?" Tịch đại nhân bấp búng
-"Tỷ tỷ lúc còn sống có oán thù với con, đúng không? Tranh Tịch nhìn chằm chằm vào đại nhân.
Trong đôi mắt của ông ta đã ánh lên sự sợ sệt, chột dạ, có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xich-linh/247974/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.