Lúc bà với chú về đến nhà, nghe anh nói là cô đã tỉnh thì họ vội vào phòng cô ngay. Cô nhóc ở trong phòng vẫn trưng trưng mắt, nhìn lên trần nhà. Thấy bà và chú vào phòng mình ánh mắt đầy lo lắng thì cảm thấy thật hạnh phúc. Nhưng rồi
- Haizzz. Con nhỏ này, mày sốt gì ác nhơn vậy mày? Làm hai người già này phải chạy vào đất liền, tốn một đống tiền thuốc cho mày. Thật là tiếc đứt ruột mà.
- Mẹ!!!! - Cứ nghĩ chú sẽ bênh cô - Chỉ mẹ già thôi nhá. Con còn trẻ chán - Rồi chú quay sang cô - Còn mày nữa! Thật là hết nói nổi! Trời ơi, tiền của chú mày bây giờ thành đồ thừa rồi. Biết thế cứ đợi mày tỉnh dậy cho rồi. Trời ơi! tiền tiền tiền .
Cô nhóc xì khói. Thế là cô cứ tưởng bở, họ chỉ biết tiền thôi. Nhưng nghĩ lại, bề ngoài như vậy chứ bên trong không hẳn vậy. Họ có quan tâm thì mới tất tả chạy đi mua thuốc cho cô đó thôi ^_^ Nghĩ vậy, cô lại nhe răng cười với hai người. Làm họ nghĩ, cô bị di chứng sau sơn sốt. ^.^
Buổi tối, cô nhóc muốn đi hóng gió để co giãn cơ xương, lâu ngày không vận động rồi. Cô ngồi trên phiến đá to, hướng mắt nhìn ra mặt biển lấp lánh. Bầu trời hôm nay rất nhiều sao, chúng thi nhau in bóng xuống mặt biển xanh xanh nên mới tạo nên cái lấp lánh, huyền ảo cho biển bây giờ. Cô nhớ về cái ngày cô mới về đây, cô cứ khóc mãi vì không muốn xa ba mẹ mặc dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-anh-dep-trai/2278796/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.